Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 772 - Chương 772: Thác Thất Lương Cơ (2).

Chương 772: Thác Thất Lương Cơ (2).

Tôi dời mắt tiếp tục quan sát Lữ Thuần Dương, cơ thể ông ta lúc này vô cùng nhếch nhác.

Cả người đã không thể giữ vững tư thế, nhìn giống hệt một ông già tuổi xế chiều, lưng gù, lọm khọm.

Eo càng cúi thấp, Lữ Thuần Dương không đứng vững nữa mà trực tiếp quỳ rạp một chân, cắm phập thanh kiếm Thanh Sách xuống đất mới miễn cưỡng giữ vững được cơ thể.

Mái đầu kiêu hãnh cúi gầm, cơ thể vẫn đang run bần bật, mồ hôi ướt đẫm đạo bào, mồ hôi có màu đỏ, bên trong trộn lẫn máu tươi của ông ta.

Ông ta duy trì tư thế này khá lâu, đến mức Tạ Lưu Vân không giữ được bình tĩnh mà nhăn mày xót xa cho ông ta.

“Đạo Tổ, ông ta có phải sắp không xong rồi không?”“Không đâu.

”“Nhưng con nhìn dáng vẻ này của ông ta giống như chống chịu không được bao lâu nữa rồi mà.

”“Con sai rồi, chỉ cần ông ta bằng lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể chọn cách giải thoát bản thân, lý do ông ta liều mạng chịu đựng lâu như vậy là muốn tìm một điểm bứt phá thật hoàn hảo, chém ra kiếm khí trong lòng ông ta.

”Lời này của tôi vừa dứt câu, liền nghe một tiếng oanh, quan vấn tóc trên đầu của Lữ Thuần Dương đột nhiên vỡ vụn.

Mái tóc đen láy bắt đầu tung bay phất phới, uốn lượn không ngừng.

Tiếp theo đó mái đầu đang cúi gầm xuống của ông ta từ từ ngước lên, vầng hào quang rực rỡ sáng bừng trong đáy mắt.

Tất cả sức mạnh to lớn, cũng như sự tự tin trước giờ chưa từng thấy.

Áp lực từ trên người ông ta đột nhiên biến mất, ông ta duỗi thẳng sóng lưng, co chân lại và đứng dậy, rồi rút kiếm Thanh Sách đang cắm trên mặt đó.

Tra kiếm vào bao, Lữ Thuần Dương lạnh lùng liếc tôi một cái, giơ tay chỉ vào phương trận của Hắc Diệu Thượng Cổ Long Nhân rồi nhàn hạ nói một chữ: “Giết!”Chữ giết vừa vang lên, kiếm khí trong phương trận Hắc Diệu Long Nhân bỗng nhiên bùng cháy.

Kiếm khí ẩn giấu trong tim, Lữ Thuần Dương nhẫn nhịn chịu đựng lâu đến vậy cuối cùng đã có thể giải phóng toàn bộ ra bên ngoài.

Thần kiếm phiêu diêu, bất chợt chấn động thế gian.

Động đất núi dời, mang theo uy lực đáng sợ khiến trời long đất lở.

Phương trận của vệ binh Thượng Cổ Long Nhân vừa mới bị kích hoạt, đã hứng chịu sức mạnh hủy diệt đáng gờm của kiếm khí.

Giờ phút này cả tòa quảng trường vòng tròn Cự Long đều rung chuyển dữ dội.

Vệ binh Thượng Cổ Long Nhân hét ra tiếng gầm rú giận dữ, chớp mắt đã hóa thành tiếng rên rỉ ai oán.

Uy lực đáng sợ của kiếm khí đã bóp méo thời gian, phá vỡ không gian.

Đợi khi vầng hào quang chói lóa dần tắt, năm trăm Thượng Cổ Long Nhân trong phương trận của Hắc Diệm Thượng Cổ Long Nhân chỉ còn sót lại mười mấy tên, những kẻ sống sót cũng mình đầy vết thương, bị kiếm khí xuyên thủng lớp giáp hộ thân cứng cáp.

Vệ binh Thượng Cổ Long Nhân phẫn uất tột cùng nên đã phát điên nhào về phía đội quân, đồng thời Tạ Lưu Vân giơ kiếm lên hét lớn: “Giết!”Toàn bộ trận đấu sau đó đều giao hết cho thiên tôn và tinh anh Nhân đạo do Tạ Lưu Vân lãnh đạo đuổi tận giết tuyệt kẻ thù, thiết giáp đã bị hủy, vệ binh Hắc Diệu Thượng Cổ Long Nhân đã thân tàn ma dại, thắng lợi chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Tôi không quá quan tâm tình hình chiến đấu cụ thủ của Nhân đạo, ánh mắt tôi vẫn theo sát trên người Lữ Thuần Dương.

Một kiếm kia đã hao phí hết thần niệm và kiếm ý của ông ta, những gì nên làm ông ta đều đã tận lực rồi, bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đợi trận đấu kết thúc.

Tôi cẩn thận quan sát ông ta để xác nhận một việc, rốt cuộc ông ta có tìm thấy cơ duyên hóa kiếm hay chưa.

Không cần bàn cãi về sức mạnh của một kiếm mà ông đã chém, nó đủ sánh ngang với chiến lực đạo tổ, nhưng tôi không thể chắc chắn ông ta thật sự đã hóa kiếm hay chưa.

Nếu vẫn chưa, Lữ Thuần Dương chỉ mới có thể sử dụng uy lực của một chiêu mà thôi.

Một chiêu kiếm này do ông ta lợi dụng lòng dũng cảm từ thần cách trong kiếm Thanh Sách để chém, mà kiếm Thanh Sách chỉ ban cho ông ta một cơ hội duy nhất.

Nếu như không hóa thân thành kiếm, ông ta không thể chém được chiêu thứ hai.

Nếu như ông ta giành được cơ duyên, có sức mạnh hóa thân thành kiếm, vậy thì tôi thật sự đã rơi vào tình thế nguy hiểm rồi.

Tôi sẽ chết, chắc chắn sẽ bỏ mạng tại đây!Lữ Thuần Dương hóa thân thành kiếm, đến Yến Tháp còn không chống cự nổi, Hy Hòa cũng lực bất toàn tâm, cho dù Thùy Họa thức tỉnh, dựa vào thân thể bất tử sau bảy lần niết bàn của cô ấy cũng đành bó tay chịu trói, ít nhất phải niết bàn thêm một lần nữa mới đủ sức ngăn cản Lữ Thuần Dương.

Truyền thuyết nói rằng, Tử Thần có thể niết bàn chín lần, gọi là cửu tử bất hối.

- Giải thích câu "cửu tử bất hối" là ý chỉ dù gặp nhiều lần nguy hiểm cũng không hối hận, kiên định đi tiếp con đường của mình, không bao giờ lùi bước.

Hết giải thích.

Hoàn thành chín lần niết bàn, Tử Thần sẽ sở hữu tư cách phân tranh với Thiên đạo.

Chỉ là chưa từng có một Thái Cổ Minh Giới Tử Thần làm được điều này, Tử Thần năm đó cũng chỉ niết bàn tám lần đã bị Thiên đạo giết chết.

Lúc tôi hồi hộp nhìn Lữ Thuần Dương, ông ta cũng nhìn về phía tôi, vẫn là sắc mặt y hệt trước đây lạnh lùng kiêu ngạo nhưng mang chút ảm đạm , không có thêm cảm xúc dư thừa nào.

Đột nhiên trong lòng tôi đã có đáp án, mỉm cười xoay người rời đi.

Ngay lúc tôi xoay người, sát ý của Lữ Thuần Dương nhắm vào tôi bất thình lình tăng vọt đến đỉnh điểm.

“Ngươi đang cười gì chứ?” Mộ Dương Nguyên Duệ hỏi.

“Chẳng có gì cả, chỉ bỗng nhiên nhớ đến một câu châm ngôn.

”“Châm ngôn nào?”“Trời tạo nghiệp có thể tránh, người tự tạo nghiệp không thể sống.

”Cơ duyên hóa thân thành kiếm tuyệt vời đến thế, nhưng Lữ Thuần Dương cuối cùng đã bỏ lỡ rồi.

Nguyên nhân nằm ở chỗ, một kiếm mà ông ta dùng để truy sát tôi khiến tâm cảnh của ông ta xuất hiện kẽ hở, bởi vì ông ta đã thất bại.

Mộ Dung Nguyên Duệ thông minh tuyệt đỉnh, nhìn sang Lữ Thuần Dương, lập tức hiểu ra ý tôi muốn nói.

Nụ cười nở rộ trên môi, tựa như đóa hoa tường vi rực rỡ hé mở giữa ngày đầu xuân.

Bình Luận (0)
Comment