Thông thường trong chiến đấu, chỉ cần mấy người Nhân đạo xuất chiêu, muốn giết một cao thủ thiên tôn đỉnh phong hoàn toàn không hề gặp khó khăn gì, cho dù đối mặt với đạo tổ vẫn đủ sức đánh một trận.
Nhưng mà trận đấu phải hội tụ đầy đủ các ưu thế thiên thời địa lợi nhân hòa, Nhân đạo đến nơi này thì không chiếm được chút lợi lộc gì tại đây, quả thực rơi vào hoàn cảnh đã nghèo còn mắc cái eo.
Chiến lực của Lữ Thuần Dương chưa thể hồi phục như cũ, Nhân đạo muốn đánh bại Hắc Diệu Long Vương bắt buộc phải lựa chọn hy sinh.
“Sáng nghe đạo tối chết cũng cam lòng, Lưu Vân đạo hữu, xin hãy vì ta mà sáng suốt nhìn thấu mọi việc.
” Thiên Sư Tả Từ tiến lên trước một bước.
“Được.
” Tạ Lưu Vân nước mắt đầm đìa nghẹn ngào nói.
Kiếm Lục Nhâm Âm Dương nhanh chóng được thi triển, sau khi so vài chiêu đã dứt khoát nhắm thẳng đến chỗ vảy ngược nằm dưới đầu Hắc Diệu Long Vương, hét to một câu: “ Tả thiên sư tuân mệnh, thu nhiếp, động hư, hành phá diệt chi đạo.
” Câu này tạm dịch là: nơi vùng đất xa xôi, thực thi đạo diệt vong.
Ánh mắt Tả Từ lóe lên một cái, thần quang sáng rực, không hề do dự, hóa thành một vệt sáng đâm chuẩn vào vị trí vảy ngược của Hắc Diệu Long.
Nếu so với cơ thể khổng lồ của Hắc Diệu Long Vương, thì cơ thể của Tả Từ chỉ như cây cỏ ven đường không đáng nhắc tới.
Có một số việc cần phải có người đứng ra gánh vác, nếu như thiên tôn Nhân đạo không thể phát huy sức mạnh chiến đấu thật sự khi đứng ở đây, vậy thì họ chỉ đành thi triển thủ pháp cấm kỵ cuối cùng của thiên tôn, tự hủy huyền quan để tiêu diệt kẻ thù.
Huyền quan của thiên tôn, đã tự hình thành nên một thế giới riêng, một khi bị phá hủy sẽ sản sinh ra nguồn năng lượng có uy lực hủy diệt thiên địa.
Lý do vì sao phương pháp này bị cấm, chính vì cái giá tương ứng phải bỏ ra, người phá hủy huyền quan, thần hồn tiêu tán.
Khi Tả Từ nhào về phía Hắc Diệu Long Vương, trong lòng tôi bỗng nhiên tràn ngập nỗi buồn khó tả.
Ma đạo có Lưu Phong thiên tôn tình nguyện hóa thành sao băng, cũng có Khổng Tuyên dùng thần hồn tạo ra thần quang bảy màu, nhìn thấy sự lựa chọn của Tả Từ, tôi mới hiểu rõ, anh hùng vốn không chỉ mình Ma đạo tôi mới có.
Nhân đạo, Tiên đạo, thậm chí Âm Ty, đều có vinh quang và niềm tự hào của riêng họ.
Tả Từ, đạo hạo Ô Giác tiên sinh, là đạo sĩ nổi tiếng cuối thời Đông Hán, tính cách ngang ngược càn quấy, thích nhạo báng chư hầu, được xưng làm đệ nhất thần nhân của tam quốc.
Độn giáp thiên thư truyền lại cho Gia Cát Lượng, một trận võ hầu tiên bát quái trận giam lỏng tám trăm vạn binh tinh nhuệ của Lỗ Tấn.
Bậc thầy đã để lại truyền kỳ đạo môn tại nhân gian, ngay lúc Nhân đạo gặp tai bay vạ gió, thì ông ấy lại như con thiêu thân dũng cảm lao vào Hắc Diệu Long Vương, lấy thân bảo vệ đạo.
Tả Từ tu luyện đạo Tiên Thiên Ly Hỏa, năng lượng công kích sản sinh ra khi phá hủy huyền quan hóa thành một con rồng lửa, điên cuồng đâm vào vảy ngược của Hắc Diệu Long Vương.
Hỏa diệm rực cháy thiêu đốt âm hồn, cho dù Hắc Diệu Long Vương có tài thiên biến vạn hóa, cũng không thể chống đỡ đòn tấn công bằng hỏa diệm mà Tả Từ đã dùng cả tính mạng phá hủy huyền quan làm cái giá.
Theo đà tiếng hét thất thanh thảm thiết vang lên, vảy ngược của Hắc Diệu Long Vương bị hỏa diệm thiêu cháy chỉ còn một miếng đen xì, trực tiếp cháy thành một lỗ đen ghê rợn, khí đen cuồn cuộn trào ra từ bên trong.
Tả Từ hy sinh lấy thân tuẫn đạo, đã giúp sĩ khí chiến đấu của Nhân đạo dâng cao, bọn họ gạt đi nước mắt, dùng sức mạnh giết chóc quyết liệt tấn công dồn dập vào chỗ vảy ngược đã bị thương nặng của Hắc Diệu Long Vương.
“Thiên Lôi Bôn Địa Hỏa, Phá Trừ Thế Gian Tà.
”“Thiên Địa Huyền Tông, Sắc Yêu Diệt Hình.
”“Càn Khảm Phiên Phúc, Cấn Chấn Nghịch Chuyển.
Tốn Ly Tả Hữu, Khôn Đoán Tiền Hậu.
” “Thiên Địa Huyền Tông, Vạn Khí Chi Căn.
Tứ Linh Thiên Đăng, Lục Giám Lục Đinh.
Giúp Ta Diệt Tinh, Yêu Ma Vong Hình.
Ngũ Hành Tam Giới, Bát Quái Trảm Quỷ.
”Vảy ngược bị tổn hại, thần hồn của Hắc Diệu Long Vương bị ảnh hưởng nghiêm trọng, hành động trở nên chậm chạp, căn bản không thể tránh được đòn tấn công tới tấp như vũ bão của các chiến tướng Nhân đạo.
Cuối cùng, Hắc Diệu Long Vương hét lên một tiếng ai oán không cam lòng rồi ngã xuống, hóa thành tro bụi tan biến vào hư vô.
Cuộc chiến của Nhân đạo tới đây cũng đến hồi kết, mà cuộc chiến của Tiên đạo sắp mở màn.
Sắc mặt Mộ Dung Nguyên Duệ vô cùng nghiêm nghị, cô ấy chỉ huy Tiên đạo khiêu chiến phương trận vệ binh Băng Tuyết Thượng Cổ Long nhân.
Ngoài trì Câu Trần Đại Đế, gần như hai mươi ba người Tiên đạo đều đến từ tinh anh của tộc Tự Long, Tứ Hải Long Vương, Đắc Kiều công chúa, đều là thiên tôn long tộc.
Long tộc bẩm sinh đã có chiếm ưu thế khi đối đầu với vệ binh Thượng Cổ Long Nhân, đều thuộc hệ rồng, có thể bỏ qua công kích thần niệm của Cự Long, thậm chí có thể áp chế ngược lại đối thủ.
Rồng là biểu tượng của bá đạo thiên địa, sinh ra vì phúc lành.
Tổ Long có uy lực khai thiên lập địa, Thượng Cổ Cự Long có sức mạnh dời non lấp bể, Thần Long có pháp lực của vạn tượng tự nhiên.
Rồng của Tiên đạo được xưng làm Thần Long, trong đạo tàng có nhắc về Thần Cửu Tử: đầu như lạc đà, mình như tuần lộc, mắt như thỏ, tai như bò, sau gáy như rắn, eo như con trai, vảy như cá chép, móng vuốt như diều hâu, bàn tay như hổ.
Thở ra khí tạo thành mây, có thể hóa thành nước, lại có thể hóa thành lửa.
Biến to nhỏ dễ dàng, bay lên cao và ẩn thân; biến lớn nhả ra sương mù, biến nhỏ ẩn nấp lẫn trốn; phi thăng bay vút vào giữa vũ trụ, ẩn náu vào trong làn sóng.
Ngược lại Thượng Cổ Cự Long không có nhiều năng lực thần kỳ như Thần Long, tướng mạo đặc trưng cũng tăng thêm tính nguyên thủy bất phàm.
Lợi thế của Thượng Cổ Cự Long nằm ở kích thước khổng lồ, thân thể vô cùng to lớn, thể trọng nặng tựa ngàn cân, sức mạnh hủy diệt khủng khiếp, và bản tính hung bạo của nó.
Pháp thuật thần thông của bọn chúng cũng đơn giản và thô bạo, không tu luyện đạo pháp, không điều khiển ngũ hành, thẳng tay dùng nguyên long thuần túy hóa thành sức mạnh siêu nhiên.
Năm trăm vệ binh Băng Sương Thượng Cổ Long nhân mang chiến lực thiên tôn, chỉ dựa vào chiến lực trước mắt của Tiên đạo, tính đi tính lại cũng có chút lấy trứng chọi đá.
Trừ khi Câu Trần Đại Đế thi triển uy lực của đạo tổ, giống như Lữ Thuần Dương dùng một kiếm quyết định thắng thua.
Ngay sau đó chỉ thấy Mộ Dung Nguyên Duệ đi đến trước mặt Câu Trần Đại Đế, cúi người hành lễ rồi: “Kính xin Đại Đế tiên phong mở đường cho Tiên đạo.
”Sắc mặt Câu Trần Đại Đế lạnh lùng vô cảm, im lặng chẳng nói chẳng rằng.
Mộ Dung Nguyên Duệ vẫn giữ tư thế cung kính, chờ đợi lời hồi đáp của ông ta.
Lần chờ này mất khá nhiều thời gian, lâu đến mức khiến Đắc Kiều công chúa phải nhăn mày khó chịu, sắc mặt Tứ Hải Long Vương tối sầm lại.
Bọn họ thuộc dòng chính của Mộ Dung Nguyên Duệ, Mộ Dung Nguyên Duệ là Tiên Đạo Tổ Sư, Câu Trần Đại Đế tỏ vẻ kênh kiệu trước mặt cô ấy, khiến bọn họ cảm thấy như bị sỉ nhục.
“Quả Nhân có thể xuất trận, nhưng Mộ Dung tiên tử phải hứa với ta một điều kiện.
”“Xin Bệ Hạ nói rõ.
” Mộ Dung Nguyên Duệ ngẩng đầu nói.
“Cô muốn Tứ Hải Long Vương dùng khí tức Tứ Hải Thần Long, hiến tế cho Phục Hi Huyền Thiên Qua của ta!”