Mộ Dung Nguyên Duệ đã sử dụng kiếm Tử Dĩnh phá băng để biểu diễn khúc nhạc này, pha trộn các loại nhạc cụ của Thiên Đình, cùng nhịp điệu của các nốt nhạc khác nhau, điều này đã khơi dậy sự cộng hưởng của đỉnh băng và sông băng.
Coi đỉnh hàn băng như một viên pha lê cộng hưởng, như một chiếc chuông đồng, như những sợi dây đàn tỳ bà.
Với âm vang của khúc Tiên Vũ Nghê Thường, đỉnh băng và sông băng đầy vết nứt, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể sụp đổ thành bột băng và bụi tuyết.
Đáng ngạc nhiên nhất là, cộng hưởng băng do kiếm Tử Dĩnh của Mộ Dung Nguyên Duệ gây ra, không chỉ phá vỡ hàn băng, mà hàn băng giáp trên người của vệ sĩ Băng Sương Long nhân cũng vỡ tan.
Lực phòng thủ vật lý trên thân thể của vệ sĩ thượng cổ Băng Sương Long nhân vốn không mạnh, sức mạnh nằm ở áo giáp hàn băng hộ thể.
Lớp chiến giáp này khó mà bị tổn hại, đồng thời nó cũng có thể chống lại kiếm khí và đao, hóa giải các đòn tấn công cận chiến của kiếm.
Nếu như không có lớp giáp bảo vệ này, họ yếu ớt như trẻ sơ sinh.
Cuối cùng, khúc Tiên Vũ Nghê Thường đã đến lúc kết thúc.
Lúc này, toàn thân Mộ Dung Nguyên Duệ tràn ngập luồng khí màu trắng, để tấu lên khúc nhạc này, cô ấy đã dùng gần như toàn bộ thể lực cùng thần niệm của bản thân.
May mắn thay, cuối cùng cô ấy cũng đã hoàn thành.
Khoảnh khắc thu kiếm, Mộ Dung Nguyên Duệ đứng ở trên cao nhất trên đỉnh băng, tựa hồ ngọc nữ được điêu khắc ra, trang nghiêm, thần thánh, mỹ lệ lại giàu tình cảm.
Đứng trong chốc lát, Mộ Dung Nguyên Duệ cầm kiếm lơ lửng giữa không trung, từng bước một đi về phía trận doanh của Tiên Đạo, từng bước thanh tao.
Theo bước chân của cô, đỉnh băng bắt đầu nổ tung, như lụa rách, như chén ngọc vỡ, như bình bạc tan, như thủy triều dâng trào, như tiếng sấm mùa xuân!Đến cuối cùng, hợp lại thành một tiếng nổ lớn.
Toàn bộ phương trận vệ sĩ thượng cổ Băng Sương Long nhân đã lập tức nhấn chìm trong vô tận băng sương và tuyết trắng.
Đợi khi bông tuyết cuối cùng lắng xuống, thì đã không còn tồn tại bất kỳ vệ sĩ thượng cổ Băng Sương Long nhân nào nữa.
Đây là thủ đoạn của Mộ Dung Nguyên Duệ, đây còn là phong thái của Chiến Thần của Tiên Đạo.
“Ta quả thực không bằng cô ta.
” Tạ Lưu Vân khẽ thở dài.
“Đánh giá thấp cô ta không chỉ có đệ.
” Lữ Thuần Dương nhàn nhạt nói.
Kể từ khi Mộ Dung Nguyên Duệ trở thành người cầm cờ của Tiên Đạo, đã không thu được chiến tích vang danh gì cho Tiên Đạo, tất cả chuyện này đều liên quan đến Ma Đạo, người đã cướp mất sự nổi trội.
Kết quả là, rất nhiều người đã đánh giá thấp cô ấy, đặc biệt là khi họ so sánh cô ấy với Chiến Thần Tiên Đạo đời trước, Cửu Thiên Huyền Nữ.
Sau sự mất đi của Ngọc Hoàng Đại Đế, Mộ Dung trở thành Tiên Đạo Tổ Sư, vẫn như cũ không nhận được nhiều sự tôn trọng.
Đến nỗi Thái tử Hạo Thiên mới nảy ra ý định kết hôn, chúng thần Thiên Đình cũng không ít dè bỉu cô ấy.
Mọi người đem cô ấy so sánh với Tạ Lưu Vân, đối với Tiên Đạo Tổ Sư mà nói thì đây chắc hẳn không phải một lời khen ngợi gì.
Mộ Dung là Đạo Tổ, nhưng Tạ Lưu Vân chỉ là một mộ phủ của Nhân Đạo.
Hôm nay, Mộ Dung Nguyên Duệ đã dùng một khúc Tiên Vũ Nghê Thường chứng minh cho bản thân mình.
Kiếm của Lữ Thuần Dương và thương Huyền Thiên của Câu Trần Đại Đế, ở trước một khúc Tiên Vũ Nghê Thường của cô ấy đều rớt lại phía sau.
Hơn 350 vị vệ sĩ thượng cổ Băng Sương Long nhân với lực chiến của thiên tôn đều bị chôn vùi cùng lúc.
Không phải Mộ Dung Nguyên Duệ cố ý nhẫn nhịn, giấu tài nghệ của mình, mà do cô ấy tu hành đạo Chiến Thần.
Nhà binh có câu: Thiện chiến giả vô hách hách chi công! “Năm đó Phá Quân Hộ pháp Thiên Tôn thua dưới tay Cửu Thiên Huyền Nữ đúng là không oan uổng.
” Tôi nhàn nhạt thở dài một hơi.
“Vậy Lâm tướng quân có đánh lại Mộ Dung không?” Tạ Uẩn hỏi.
"Một mình đấu tay đôi, Thùy Họa đương nhiên thắng cô ấy, nhưng dùng binh để đấu thì khó nói.
” Thùy Họa là Tử Thần của Thái Cổ Minh giới, Mộ Dung Nguyên Duệ được định sẵn là Chiến Thần Thái Cổ.
dù là kiếp trước hay hiện tại, bọn họ định sẵn là kẻ địch của nhau.
Nhìn thấy biểu hiện của Mộ Dung Nguyên Duệ, tôi hối hận vì đã đồng ý giúp cô ấy giành lấy Binh Chủ Chiến Kỳ rồi.
Nhưng mà, nếu không có Binh Chủ Chiến Kỳ, Mộ Dung Nguyên Duệ muốn đứng vững ở Thiên Đình thì cần thời gian rất lâu, thậm chí còn không thể không cùng Hạo Thiên Thái tử kết duyên, mới có thể ổn định cục diện Thiên Đình.
Dù sao cũng là nhân duyên trên Đá Tam Sinh của tôi, mà Hạo Thiên không phải là người cô ấy muốn, tôi đương nhiên không muốn nhìn thấy cô ấy có một chốn bến đỗ như vậy.
Khúc Tiên Vũ Nghê Thường của Mộ Dung Nguyên Duệ, đã gây chấn động trận doanh Nhân Đạo, cũng khiến Câu Trần Đại Đế ngạc nghiên.
Câu Trần trầm mặc, trong mắt hiện lên một tia kiên định.
Thấy vậy, tôi càng lo lắng cho Mộ Dung Nguyên Duệ.
Mộ Dung Nguyên Duệ có thể thi triển thần uy như vậy, đều là nhờ nơi này có địa thế chiến đấu đặc thù, cũng không phải cô ấy sở hữu sức mạnh chống lại trăm vạn đại quân.
Điều tôi ngưỡng mộ là trí thông minh và cái nhìn sâu sắc về cơ duyên của cô ấy, chứ không phải biểu hiện về lực chiến của cô ấy.
Hôm nay phô trương thanh thế, không biết Nhân Đạo có kiêng dè cô ấy không, Câu Trần tựa hồ đã hạ quyết tâm gì đó, đối với cô ấy mà nói thì đây không phải chuyện tốt.
Sau khi phương trận vệ sĩ thượng cổ Băng Sương Long nhân bị phá hủy, Băng Sương Long Vương bắt đầu phóng thích sát khí của mình.
“Thỉnh bệ hạ ra tay nghênh địch.
” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
"Mộ Dung Đạo Tổ có thể lý giải đạo Chiến Thần hoàn mỹ đến vậy, Băng Sương Long Vương cần gì quả nhân ra tay chứ?" Câu Trần Đại Đế mặt không biểu cảm nói.
“Bệ hạ có ý gì?"“Thần niệm quả nhân còn chưa khôi phục, tạm thời không thể ứng chiến.
" Những lời này vừa nói ra, Mộ Dung Nguyên Duệ sững sờ tại chỗ.