Việc Câu Trần Đại Đế từ chối xuất chiến rõ ràng nằm ngoài dự tính của Mộ Dung Nguyên Duệ.
Nhưng Tiên Đạo lúc này cũng không phải là không có nhân lực chiến đấu, mặc dù Băng Sương Long Vương cùng Hắc Diệu Long Vương cũng đều là đỉnh cao thiên tôn, nhưng lại không có năng lực phòng ngự kiên cố đến biến thái, vạn pháp cũng khó làm bị thương như Hắc Diệu Long Vương.
Không đợi Mộ Dung Nguyên Duệ mở lời, Tứ Hải Long Vương và Công chúa Đắc Kiều đã dẫn đầu hóa thân thành rồng, gầm lên một tiếng rồi tiến về phía trước.
Ngay sau đó, lần lượt chúng chiến tướng Long tộc đều hóa thân thành rồng, đồng loạt lao lên tấn công.
Hơn mười con thần long cùng với một số tướng lĩnh cấp cao của Tiên Đạo, đã vây chết Băng Sương Long Vương.
Mộ Dung Nguyên Duệ vì một khúc Tiên Vũ Ni Thượng đã hao tổn quá nhiều thần niệm và thể lực, giờ khắc này đã không còn sức chiến đấu nữa, nhưng vẫn cắn răng triệu hoán tứ đại phân thần tham gia chiến trận.
Trận chiến này rất khó khăn, đợi khi phá được lớp gắp hàn băng hộ thể của Băng Sương Long Vương, Tiên Đạo đã ngã xuống ba người.
Tứ Hải Long Vương bị tử vương sương đông làm trọng thương thần hồn, cơ thể thần long cũng bị nanh nhọn cùng vuốt sắc của Băng Sương Long Vương xâu xé đến biến dạng.
Công chúa Đắc Kiều bị thương nặng nhất, vảy rồng bay ra như mưa, máu rồng chảy ra nhuộm đỏ mặt đất.
Trong trận chiến này, Tiên Đạo đã mất đi một chiến tướng cấp bậc thiên tôn, một thống lĩnh bộ binh dưới trướng của Cửu Thiên Huyền Nữ, Phá Phong Thiên Tôn.
Đi cùng với tiếng rít thê lương, Băng Sương Long Vương ngã xuống với một tiếng gầm không cam tâm.
Trong khi Tiên Đạo giành được chiến thắng, đồng thời cũng hứng chịu rất nhiều thương vong.
Sau trận chiến này, thần hồn của Đông Hải Quảng Đức Vương Ngao Quảng bị tổn hại nghiêm trọng không thể hồi phục được, tứ đại phân thần của Mộ Dung Nguyên Duệ đều nát vụn, tan vỡ, trực tiếp làm thương tổn đến thần hồn bổn tôn, Đắc Kiều Công chúa mất đi phân nửa sinh cơ, sau khi miễn cưỡng quay về hình người thì đã không còn sức lực chiến đấu nữa.
Trận doanh Tiên Đạo vốn chỉ có khoảng hơn hai mươi người, giờ đây đã giảm xuống chỉ còn mười tám người, trong đó bao gồm một chỉ huy bộ binh cấp thiên tôn.
Những người sống sót còn lại hầu như đều bị tử vong sương đông làm bị thương, tử vong sương đông là một loại nguyền rủa gây sát thương liên tục, trong thời gian ngắn căn bản không thể khôi phục được.
Nói một cách đơn giản, chỉ cần đối phó với Băng Sương Long Vương đang ở đỉnh cao thiên tôn, lực chiến của Tiên Đạo đã giảm đi một nửa.
Không phải là thiên tôn của Tiên Đạo yếu kém, mấu chốt là Băng Sương Long Vương là một sinh vật hệ tử linh, hấp thụ oán niệm cự long nơi này mà hóa thành, vạn pháp cũng khó làm tổn hại, lại có hàn băng hộ thể.
Khí Quý Thủy của Tứ Hải Long Vương thuộc cấp bậc đỉnh cao thiên tôn cũng đã dùng cạn, người có sức chiến đấu thuộc lĩnh vực thiên tôn mạnh nhất, nơi đây lại không thể phát huy sức mạnh hô mưa gọi gió, rất nhiều pháp tượng tự nhiên cũng bị địa hình khắc chế.
Các chiến tướng Long tộc còn lại cũng như vậy, đặc tính của thần long là pháp tượng tự nhiên luôn thiên biến vạn hóa, lấy khí Tiên Thiên Quỷ Thủy làm chủ yếu, thành Cự Long vốn không giống với thế giới bên ngoài, khí Tiên Thiên Quý Thủy yếu đến đáng thương.
Nhưng nếu có Câu Trần Đại Đế ra tay, Tiên Đạo sẽ không phải chịu tổn thất nghiêm trọng như vậy.
Trận chiến còn lâu mới kết thúc, Mộ Dung Nguyên Duệ không có thời gian để thương tiếc, sau khi xoa dịu chúng chiến tướng trong Tiên Đạo, đã lập tức tiến vào trạng thái điều chỉnh khí tức mà hồi phục, trong khoảng thời gian này, cô không hề nhìn lấy Câu Trần Đại Đế một lần.
Tại thời điểm này của trận chiến, Nhân, Tiên hai đạo mỗi bên đã phá vỡ một phương trận của vệ sĩ Thượng Cổ Long nhân, Hắc Diệu và Băng Sương, mỗi bên cũng đã mất đi một vị thiên tôn.
Tổn thất của Tiên Đạo là lớn nhất, tổn thất của Nhân Đạo vẫn ở trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Bây giờ trên Cự Long Chi Hoàn vẫn còn hai phương trận Thị Huyết và Phệ Hồn, đến lúc Nhân Đạo đưa ra quyết định rồi.
Đặc điểm công kích của vệ sĩ Thượng Cổ Thị Huyết Long nhân là tốc độ cực kỳ nhanh, lực công kích mạnh mẽ, tốc độ nhanh như tia chớp, thủ đoạn công kích cấp bậc thiên tôn, nhưng nhược điểm là năng lực phòng ngự không mạnh.
Cái gọi là thiên hạ võ công, vô kiên bất tồi, duy khoái bất phá.
Tức là mọi loại võ công trong thiên hạ, dù có thần sầu đến đâu cũng có thể phá giải, chỉ độc nhất tốc độ nhanh là không thể.
Đối mặt với những vệ sĩ Thượng Cổ Thị Huyết Long nhân nhanh như chớp, Nhân Đạo rất đau đầu, nhưng, nếu không chọn phương trận Thị Huyết, thì phải chọn phương trận Phệ Hồn càng biến thái hơn nữa.
Cuộc tấn công của vệ sĩ Thượng Cổ Thị Huyết Long nhân có thể hấp thụ sức mạnh thần hồn, điều này chắc chắn có tác động mang tính hủy diệt đối với Nhân Đạo.
Nhục thân tổn thương sẽ không ảnh hưởng nhiều đến chiến lực, thần hồn tổn thương là khó khôi phục nhất, thậm chí có thể khiến cho cảnh giới sụp đổ, tu vi rơi xuống đáy vực.
Sau một hồi cân nhắc, Tạ Lưu Vân cuối cùng cũng chọn phương trận của vệ sĩ Thượng Cổ Thị Huyết Long nhân.
Trận chiến này vẫn do Lữ Thuần Dương bắt đầu.
Sau khi trải qua lễ rửa tội cho thanh kiếm, thành tựu Thần Kiếm của Lữ Thuần Dương càng viên mãn hơn, cả người cũng trở nên sắc sảo hơn.
Lữ Thuần Dương đã triệu hồi kiếm hải trong trận chiến này, trước khi kích hoạt những vệ sĩ Thượng Cổ Thị Huyết Long nhân đã triệu hồi ra một kiếm hải hình kiếm khí treo lơ lửng phía trên phương trận.
Kiếm hải thành hình, Tạ Lưu Vân cắn ngón tay giữa, vẽ một lá bùa huyết khí rồi ném vào bên trong phương trận.
vệ sĩ Thượng Cổ Thị Huyết Long nhân đã được kích hoạt bởi lá bùa huyết khí kia, cơ thể chưa kịp động đậy, kiếm hải của Lữ Thuần Dương đã dội thẳng xuống.
Kiếm khí tấn công loạn xạ giống như cơn mưa xối xả trút xuống, xuyên thủng chiến giáp long lân vệ sĩ Thượng Cổ Long nhân, kiếm khí cùng máu tuôn như mưa, vệ sĩ Thị Huyết Long nhân tức giận khôn cùng, khí đen bốc lên rồi tỏa khắp nơi, chỉ trong chốc lát, lực chiến đã sụt giảm hai phần.