Sau đó, Ất Mộc Lôi kiếp Tôn giả, Li Hỏa Lôi kiếp Tôn giả, Quý Thủy Lôi kiếp Tôn giả và Mậu Thổ Lôi kiếp Tôn giả cùng nhau triệu hồi lôi hải che khắp bầu trời, vệ sĩ Thị Huyết Long nhân lại bị thương nặng, sức chiến đấu lần nữa giảm thêm một phần.
Mặc dù đã mất đi gần ba phần sức chiến đấu, nhưng cũng khơi dậy hung tính tàn nhẫn của những vệ sĩ Thị Huyết Long nhân, khiến chúng tiến vào trạng thái điên cuồng, tốc độ lại càng nhanh hơn nữa.
Vì vậy, mặc dù có một Lữ Thuần Dương sát phạt vô song mở đường, nhưng đối mặt với những vệ sĩ Thị Huyết Long nhân với chiến lực đã giảm xuống dưới cảnh giới thiên tôn, trận doanh Nhân Đạo vẫn bị thương vong nặng nề.
Trong trận chiến này, Ất Mộc Lôi kiếp Tôn giả đã mất đi, tứ đại thiên sư, vị sau Tả Từ là thiên sư Hứa Tấn cũng ngã xuống, vị Tiền Thiên Tôn trong cửu đại hộ pháp thiên tôn cũng nằm xuống.
Một trận chiến tổn thất ba vị thiên tôn, khiến người ta chìm vào nỗi bi thương khôn nguôi.
Ngoại trừ ba vị thiên tôn, cao thủ Hàm Cốc Quan của Nhân Đạo cũng chết như ngã rạ.
Đợi khi trận chiến kết thúc, lượng người của Nhân Đạo đã vơi đi phân nửa, cuối cùng thì còn lại hai mươi người.
May thay, trong trận chiến với Thị Huyết Long Vương sau đó, Lữ Thuần Dương đã đột phá chiến lực đến mức tiệm cận đạo tổ, dựa vào sức của một người mà chặt được đầu Thị Huyết Long Vương, đặt một dấu chấm hoàn mỹ cho trận doanh Nhân Đạo trước khi đối mặt với Cửu Lê Ma Long.
Trận chiến của Nhân Đạo đã kết thúc, thương vong cũng không có gì thê thảm.
Tuy nhiên vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được, vì Binh Chủ Chiến Kỳ thì sự hy sinh như vậy là xứng đáng.
Thiên tôn khó chứng, Tạ Lưu Vân đã ngậm nước mắt đọc chú Vãng Sinh cho ba bị thiên tôn mất đi kia, đem anh linh của các chiến tướng Nhân Đạo đã chết trong trận chiến thu vào Cờ Chiêu hồn của Nhân Đạo.
Lữ Thuần Dương im lặng, một người sinh ra đã là kiếm như ông ta thì không có quá nhiều cảm xúc, sự hy sinh của đồng đội, sẽ chỉ khiến thanh kiếm của ông ta trở nên vô tình cùng sắc bén hơn thôi.
Ma Đạo cùng Nhân Đạo tuy là đối địch, nhưng đều là xuất thân từ Đạo môn, nhìn thấy Nhân Đạo cùng Tiên Đạo thương vong nặng nề, trong lòng tôi cũng tràn đầy bi thương.
Cũng không thể trách bản thân cổ địa hoang mạc Long Môn được, chúng tôi nạn kiếp trập trùng, khó khăn vạn dặm tìm đến cũng chỉ vì Binh Chủ Chiến Kỳ.
Mà mục đích của việc lấy được lá cờ chiến này là để giành ưu thế trong cuộc chiến phong thần sau này, để giành chiến thắng trên ván cờ, tam đạo chỉ có thể một người thắng.
Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng.
Nếu không phải thiên đạo, dĩ vạn vật vi sô cẩu, thì chúng tôi sao phải dốc hết sức diễn một màn kịch chém giết chứ?Chỉ cần nhìn vào hiện tại, lực chiến của Nhân đạo và Tiên Đạo đã gần tương đương nhau, nhưng Tiên Đạo vẫn còn một trận chiến khó khăn phải đánh, chiến lực của phương trận biến thái nhất, vệ sĩ Thượng Cổ Phệ Hồn Long nhân vẫn chưa ai động đến.
Câu Trần Đại Đế đã hiện về hình người, giờ khắc này vẫn đang ngồi khoanh chân trên mặt đất nhắm mắt điều chỉnh hơi thở.
Từ trên mặt ông ta tôi không nhìn ra nửa điểm có vẻ như muốn tham chiến nào, thần sắc của Mộ Dung Nguyên Duệ đã u ám đến cùng cực.
Câu Trần không xuất chiến, phương trận vệ sĩ Phệ Hồn Long nhân dù Tiên Đạo dốc hết vốn liếng thì cũng không thể chiến thắng.
Lần đợi này đã qua rất lâu, lâu đến nỗi Cửu Lê Ma Long ở trung tâm tế đàn ám hắc cũng mất kiên nhẫn mà gầm nhẹ, phát ra tiếng cười nhạo.
Tiên Đạo nếu muốn thắng trận này, dưới tình huống Câu Trần không động đậy thế kia thì buộc phải tế xuất vong hồn chúng thần thượng cổ trong kiếm Tử Dĩnh, ngoài trừ cách này thì không còn lựa chọn nào khác.
Thế nhưng, vong hồn chúng thần thượng cổ lại là con át chủ bài của Tiên Đạo, cũng là chỗ dựa cho vị trí của Tiên Đạo ở Thiên Đình, hiệu lệnh chư thần.
Nếu Mộ Dung Nguyên Duệ lúc này sử dụng át chủ bài này, cục diện Thiên Đình của Tiên Đạo sẽ chỉ càng thêm hỗn loạn, tương tự, khi đối mặt Nhân Đạo bọn họ cũng sẽ càng thuộc thế bị động hơn.
Nhân Đạo còn có bậc thầy là Đẩu Mẫu Nguyên Quân tọa trấn, chiến lực mạnh nhất mà Tiên Đạo có thể thể hiện chỉ có Bắc Cực Tử Vi Đại Đế.
Tử Vi Đại Đế không thể động, nếu không nguyên khí của Chu Thiên Tinh Đẩu sẽ bị lung lay và mất cân bằng, chư thần trên bầu trời đều sẽ bị ảnh hưởng.
Đáng tiếc Mộ Dung Nguyên Duệ không có lựa chọn nào khác, đã tử thương nhiều người như thế, cưỡi hổ khó xuống.
Lúc này rút lui, trước không nói mất mặt, còn phải trái ý đi kết duyên với Hạo Thiên, liên thủ ứng phó loạn cục Thiên Đình.
Sau khi Câu Trần Đại Đế hồi phục thương Huyền Thiên thì sức chiến đấu của ông ta đã không phân cao thấp với Tử Vi Đại Đế, với việc ông ta dẫn đầu, ngay cả khi Mộ Dung và Hạo Thiên kết duyên thì cũng khó mà ổn định cục diện Thiên Đình.
Giai nhân lưỡng nan, khiến lòng thôi khó chịu vô cùng.
Nhìn thanh kiếm Lục Tiên trong tay, nhớ lại chuyện xưa nghĩa cũ với cô ấy.
Từ xưa đến nay nợ tình là khó trả nhất, huống chi Mộ Dung Nguyên Duệ có ân cứu mạng với tôi.
Khi Côn Lôn chọn rể năm đó, là cô ấy đã dùng tinh hoa của long mạch để chữa lành vết thương chí mạng của tôi, lại dùng cỏ long diên kéo dài mạng sống cho tôi, Đông Hải xả thân giúp tôi chặn Lữ Thuần Dương, ở Quy Khư khi Chiến Thần Hình Thiên bạo nộ cũng là cô ấy ra tay cứu giúp.
Nghĩ đến đây, tôi đi tới trước mặt Mộ Dung Nguyên Duệ, nhìn vào trong đôi mắt u ám buồn bã của cô, nói: "Trận này để ta giúp các ngươi vậy, chăm sóc Tạ Uẩn hộ ta.
"“Một mình ngươi sao?” Mộ Dung Nguyên Duệ hỏi.
"Một mình ta là đủ rồi.
"Nói xong, tôi cắm thanh kiếm Lục Tiên xuống đất.
Muốn diệt phương trận năm trăm người thượng cổ Phệ Hồn Long nhân, dựa vào thành tựu kiếm ý của tôi thì còn kém nhiều.
Kiếm Lục Tiên cũng không thể dùng đến, tôi chỉ có thể tế xuất ba kiếm thai thượng cổ trong huyền quan mới có thể thắng trận này.
Lữ Thuần Dương đang nhìn chằm chằm vào tôi, ông ta rất có khả năng nhân cơ hội để giết tôi.
Tuy nhiên, nếu tôi không làm như vậy, đợi sau khi ông ta lấy được Binh Chủ Chiến Kỳ, thì tôi cũng khó thoát được tử kiếp.
Tôi đi về phía phương trận thượng cổ Phệ Hồn Long nhân, đứng trên rìa huyết khí kích hoạt chúng, mở huyệt Thần Đình, tế xuất kiếm thai và bắt đầu tạo ra kiếm hải.
Thần Kiếm miểu miểu, Ma Kiếm thao thao, Quỷ Kiếm u u.
Đây là lần đầu tiên tôi triệu tập ba kiếm hải trước mặt những người khác trong tam đạo.