Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 797 - Chương 797: Câu Trần Rút Lui (1).

Chương 797: Câu Trần Rút Lui (1).

“Không!” Tây Cực Câu Trần Đại Đế phẫn nộ gầm lên một tiếng.

Ông ta điên cuồng vươn tay muốn bắt lấy cái gì đó, thế nhưng, tim ma đã sớm chia năm xẻ bảy rồi.

Luồng sinh cơ vô tận tản ra tán loạn, sức mạnh ý chí của Si Vưu điên cuồng thi nhau chui vào lá cờ Cửu Lê trong tay Tạ Uẩn.

Tất cả những gì Câu Trần có thể bắt được chỉ là một nắm sương máu.

Phá nát sách Lạc Quân và Long Hà đồ, tính tính toán toán khắp nơi, không ngần ngại giết Kiếm Vô Ngân, lại đắc tội với cả Tiên đạo.

Mặc dù tội danh của ông ta còn chưa bị vạch trần, thế nhưng một khi Mộ Dung Nguyên Duệ kết duyên cùng thái tử Hạo Thiên, chắc chắn sẽ đem ông ta ra để lập uy.

Câu Trần Đại Đế lần nữa gầm lên một tiếng phẫn uất, con ngươi trong nháy mắt cũng trở nên đỏ ngầu, khí thế điên cuồng.

Sát ý và phẫn nộ được ông ta giải phóng vào lúc này quả khiến người khác kinh hồn táng đảm.

Từ lúc Cự Long Chi Hoàn chém chém giết giết cho tới hiện tại, ngay cả người mạnh mẽ như Lữ Thuần Dương cũng đã sức cùng lực kiệt, tôi đây cũng vô lực chiến đấu, hầu hết mọi người đều rơi vào trạng thái yếu ớt cực độ, chỉ có Câu Trần Đại Đế là hãy còn duy trì sức chiến đấu tương đối hoàn chỉnh.

Nhân đạo hiện tại còn 9 người, Tiên đạo còn 6 người, hai bên đều thương vong nặng nề.

Trong trận chiến cuối cùng, Nhân đạo lại tổn thất một vị Hộ Pháp Thiên Tôn.

Cho đến giờ, trong số 9 vị Thiên Tôn Đại Hộ Pháp của Nhân đạo chiến đấu ở nơi này chỉ còn lại Tại Thiên Tôn và Trận Thiên Tôn.

Ngũ Lôi Tôn Giả sau khi Quý Thủy Kiếp Lôi Thiên Tôn tự hủy huyền quan cũng chỉ còn lại một mình Mậu Thổ Kiếp Lôi Tôn Giả mà thôi.

Mà Tiên Đạo hiện nay cũng chỉ còn Mộ Dung Nguyên Duệ, Đắc Kiều công chúa, Nam Hải Long Vương, Bắc Hải Long Vương và một vị binh bộ đại tướng quân.

Thương vong nặng nề, thần niệm cạn kiệt khiến người người kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, chẳng ai còn ý chí chiến đấu nữa.

Đổi cách nói thì chính là, giả dụ Câu Trần Đại Đế muốn giết người trút giận thì không ai ở đây có thể ngăn cản ông ta, mà cũng không đủ năng lực ngăn cản ông ta.

Người mà ông ta muốn giết nhất, chắc chắn chẳng ai khác ngoài Tạ Uẩn.

Nếu như không phải Tạ Uẩn tế cờ Cửu Lê, Cửu Lê Ma Long trước khi chết sẽ chẳng sám hối, ý chí của Si Vưu giấu trong Ma Lực Chi Tâm cũng sẽ không điên cuồng như vậy.

Là Tạ Uẩn đã biến chuyến đi của ông ta trở thành một giấc mộng viển vông, không chỉ không lấy được Ma Lực Chi Tâm, còn thất thủ cả Lạc Quân thư và Long Hà đồ.

Đường đường là Tây Cực Câu Trần Đại Đế, điều này đối với ông ta mà nói chính là một sự sỉ nhục, là đại sỉ nhục của sỉ nhục.

Không ai có thể ngăn cản ông ta giết chết Tạ Uẩn, Tạ Uẩn đã chú định phải bị xé thành từng mảnh, dù cho thần hồn của cô có tan thành tro bụi thì ông ta cũng khó mà rửa được nỗi nhục này.

Câu Trần Đại Đế tới chỗ Tạ Uẩn, bước đi rất chậm.

Ông ta không sốt ruột, tất cả trận đấu đều đã kết thúc, đây là thời khắc báo thù rửa hận thuộc về ông ta.

Thế nhưng, khiến mọi người cảm thấy kỳ quái chính là, sắc mặt Tạ Uẩn chẳng hề có chút sợ hãi nào.

Đối mặt với sát ý chẳng thèm mảy may che đậy của Tây Cực Câu Trần Đại Đế, Tạ Uẩn giương đôi mắt trong veo sáng ngời nhìn ông ta.

“Ngươi không thể giết ta.

” Tạ Uẩn nóiCâu Trần Đại Đế khẽ nhếch khóe môi, nở một nụ cười âm hiểm: “Cho ta một lý do không giết ngươi”.

“Ngươi nếu giết ta, vậy thì đừng mong rời khỏi hoang mạc cổ địa Long Môn, trừ khi ngươi muốn chôn cùng ta ở nơi này.

”“Ngươi cảm thấy Ma đạo có thể bảo hộ được ngươi? Hắn nếu dám ngăn cản, quả nhân cũng sẽ khiến cho hắn ta chôn thây chốn này.

” Câu Trần Đại Đế lạnh lùng chỉ vào tôi nói.

Câu Trần Đại Đế quả thực dám giết tôi, kiêng dè Ma đạo là Tiên đạo, không phải ông ta.

Tiên đạo ra tay còn cần phải cân nhắc, mà Câu Trần bất kỳ lúc nào cũng có thể rời khỏi Tiên đạo, ông ta thế nhưng chẳng cần cân nhắc gì nhiều.

“Cô ấy là hậu duệ của Si Vưu.

” Mộ Dung Nguyên Duệ nhắc nhở.

Cờ Cửu Lê đã nói rõ thân phận của Tạ Uẩn, cô chính là hậu duệ của Si Vưu, là huyết thống chân truyền duy nhất.

“Thế thì đã sao? Si Vưu đã chết rồi.

Cửu Lê Ma Long cũng bị quả nhân trảm giết.

” Câu Trần Đại Đế ngoái đầu liếc Mộ Dung Nguyên Duệ, nói.

“Si Vưu là một trong ba vị quốc phụ vĩ đại của Nhân tộc.

Ông giết cô ấy chính là tát vào mặt toàn bộ Nhân tộc.

” Mộ Dung Nguyên Duệ lại nói.

“Quả nhân không sợ Ma đạo báo thù, đương nhiên cũng chẳng sợ Nhân tộc.

” Câu Trần Đại Đế hiên ngang đáp.

Thực lực đã đạt tới cảnh giới này, vô luận là Ma đạo hay là Nhân tộc, tìm mỏi mắt cũng chẳng thấy kẻ nào đủ thực lực có thể truy sát ông ta.

Thiên đình cao cao tại thượng, chư thần có uy của chư thần, tuyệt nhiên sẽ không trừng hai con mắt đứng nhìn Ma đạo và Nhân tộc tới hoàng cung Câu Trần đánh đánh giết giết.

Huống hồ, coi như Tiên đạo không quản chuyện này thì sau lưng ông ta hãy còn sừng sững một tòa hoàng cung của Nữ Oa làm chỗ dựa.

Có Nữ Oa nâng đỡ, kẻ nào dám giết ông ta.

Nữ Oa gây loạn Tam Giới, hoàng cung Nữ Oa vẫn đứng vời vợi ở đó, bởi vì Nữ Oa là người của Thiên Đạo.

Khi ấy ngay cả Ma Đạo Tổ Sư cũng chỉ có thể thị uy chấn áp, chẳng thể làm gì Nữ Oa Nương Nương.

Động tới Nữ Oa chẳng khác nào trắng trợn đối đầu với Thiên Đạo.

Bình Luận (0)
Comment