“Đại Đế ngài đây là muốn gây họa cho Tiên đạo sao?” Mộ Dung Nguyên Duệ trầm giọng hỏi.
“Mộ Dung, người làm Đạo Tổ, quả thực khiến quả nhân vô cùng thất vọng.
Sợ bóng sợ gió, trước sợ sói sau sợ hổ, Tiên đạo bây giờ có thể so sánh với trước kia hay sao?” Một câu này của Câu Trần khiến cho Mộ Dung Nguyên Duệ không nói nên lời.
Tiên đạo đương nhiên không còn là Tiên đạo lúc trước, khi đó Tiên đạo sát phạt Tam giới, Nhân đạo và Âm Ty của chỉ có thể nghe Tiên đạo chỉ đâu đánh đó.
Ngay cả kẻ đội trời đạp đất chiếm lĩnh cả một nửa giang sơn Đạo môn như Ma đạo cũng bị Tiên đạo đánh cho vỡ tan, mà Nhân tộc trong mắt Tiên đạo được coi là cái gì kia chứ?Trước khác nay khác, Tiên đạo hiện giờ đang trong tình cảnh hết sức gian nan.
Mộ Dung Nguyên Duệ giống như Gia Cát Lượng trong Tam Quốc khi đó, khi binh bại thì nhận nhiệm vụ, lúc nguy nan phải phụng mệnh mà hoàn thành.
Không phải năng lực của Mộ Dung Nguyên Duệ không đủ, mà bởi vì thời gian của cô ấy quá ngắn, sinh không gặp thời.
Ngọc Hoàng Đại Đế chết đi, trong ngoài đều loạn, Mộ Dung Nguyên Duệ mệt mỏi ứng phó.
Mô Dung Nguyên Duệ bị mấy lời này của Câu Trần đè ép, chẳng thể thốt ra lời nào, liếc mắt nhìn tôi im lặng không nói.
Tôi hiểu ý cô ấy, Tiên đạo chẳng thể làm chủ chuyện của Câu Trần Đại Đế.
Tôi không đáp lại cô ấy, cũng chẳng thay Tạ Uẩn ngăn cản Câu Trần Đại Đế, hiện tại tôi cũng chẳng ngăn cản được ông ta.
Tôi vẫn luôn điều động nguyệt quang trong huyền quan của mình, tu bổ thần niệm đã gần như khô kiệt.
Lữ Thuần Dương cũng đang làm như vậy, binh chủ chiến kỳ và Ma đao nằm trên tế đàn hắc ám ở trung tâm của Cửu Long Chi Hoàn.
Kẻ nào hồi phục sức mạnh trước, kẻ đó có cơ hội đoạt được cơ duyên của Si Vưu.
Về phần Mộ Dung Nguyên Duệ, cô ấy có vẻ đã từ bỏ rồi.
Tiên đạo chỉ còn lại 6 người, mà một trong số đó là Câu Trần Đại Đế vốn đã có tâm muốn rời bỏ.
Câu Trần Đại Đế không vội động thủ giết Tạ Uẩn bởi vì kiêng dè lá cờ Cửu Lê trong tay cô.
Cờ Cửu Lê trước đây đại biểu cho khí số của tộc Cửu Lê, mặc cho khí số của tộc Cửu Lê đã tiêu vong, thế nhưng sức mạnh ý chí của Si Vưu vẫn có thể khiến lá cờ này phát huy uy lực.
Đối diện với sát ý rõ ràng của Câu Trần Đại Đế, Tạ Uẩn nhả từng chữ từng chữ, nói: “Ông có biết trong cờ Cửu Lê có gì không?”“Chẳng qua cũng chỉ là một lá cờ chiêu hồn mà khí số đã hết, còn có thể có cái gì được?”“Ông nói không sai, trước khi nó hấp thu sức mạnh ý chí của Si Vưu quả thực chỉ là một lá cờ chiêu hồn khí số đã cạn.
Nhưng bây giờ, coi như để ông nếm thử một chút cơn thịnh nộ của Ma quân Si Vưu vậy!”Nói đoạn, Tạ Uẩn đột nhiên đứng thật nghiêm, trước đó cô bị sát ý hủy diệt mạnh mẽ của Câu Trần khiến cho sức chiến đấu trở nên không ổn định.
Lá cờ Cửu Lê đón gió bay phấp phới, đột nhiên một cỗ thần niệm cuồn cuộn từ trong lá cờ thoát ra.
Mà sức mạnh của cỗ thần niệm này đã vượt qua Câu Trần Đại Đế, vượt qua cả Âm Sơn Lão Tổ Trần Dương, thậm chí vượt qua cả Cửu Lê Ma Long trong thời kỳ hoàng kim.
Mà đây vẻn vẹn chỉ là một cỗ thần niệm mà thôi.
Lý do nó cường ngạnh bá đạo khôn cùng như vậy, là bởi vì nó là thần niệm của Ma quân Si Vưu.
Sức mạnh chiến đấu của Si Vưu chẳng thể nào dùng các bậc Đạo Tổ để hình dung, bởi vì ông ta căn bản không nằm trong hệ thống tu hành của Đạo môn.
Trước đây, chỉ một ảnh tượng được hóa thành kiếm từ thần niệm của Ma Đạo Tổ Sư đã có thể xuyên thủng hành cung của Nữ Oa.
Một khi ảnh tượng thần niệm của Si Vưu từ trong cờ Cửu Lê được thả ra, nhất định sức chiến đấu cũng tương tự như thế, điều này tôi một chút cũng không nghi ngờ.
Cảm nhận được áp lực càng lúc càng lớn, sắc mặt của Câu Trần Đại Đế có chút trầm xuống.
Mặc dù biết rõ Si Vưu đã ngã xuống từ lâu, lưu lại trong cờ Cửu Lê chẳng qua chỉ là một đạo tàn ảnh của thần niệm mà thôi, thế nhưng Câu Trần Đại Đế vẫn cảm nhận được uy áp của bậc bề trên coi thường sự sống và cái chết.
Kỳ thực, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Tạ Uẩn cũng không nguyện ý tại thời điểm này triệu hoán thần niệm của Si Vưu.
Bởi vì điều này sẽ làm hao kiệt toàn bộ sức mạnh ý chí của Si Vưu, đồng thời cũng hủy đi lá cờ Cửu Lê này.
Trong số ba vị quốc phụ vĩ đại của loài người, Hoàng đế và Viêm đế đã quy phục Thiên Đạo, chỉ có Ma quân Si Vưu là còn có thể đại diện cho sự kiêu ngạo cuối cùng của Nhân tộc, đại diện cho gốc rễ của Nhân tộc.
Giữa thiên địa còn có người.
Nếu như cờ Cửu Lê bị hủy, thế gian này sẽ chẳng mảy may lưu lại chút vết tích nào của Si Vưu, Nhân tộc cũng vì vậy mà mất đi nguồn cội của mình.
Câu Trần Đại Đế sắc mặt liên tục thay đổi, sát ý trên người cũng dần yếu đi, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Tạ Uẩn cùng lúc cũng thu hồi cờ Cửu Lê.
Ván bài này, Tạ Uẩn đã cược thắng rồi.
Câu Trần Đại Đế sắc mặt đen xì, rời khỏi Cửu Long Chi Hoán, ông ta cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại chỗ này.
Không thể giết được Tạ Uẩn, lại chẳng muốn giúp Mộ Dung Nguyên Duệ lấy được binh chủ chiến kỳ, ông ta bắt buộc phải đi trước một bước, quay lại thiên đình, vì bản thân tính toán một chút.
Câu Trần Đại Đế vừa đi, Tạ Uẩn lập tức liền trở thành người có sức chiến đấu mạnh nhất tại sa trường này.
Tốc độ hồi phục thần niệm của tôi so với Lữ Thuần Dương nhanh hơn nhiều, thế nhưng tự hỏi bản thân thì tôi cũng biết mình bây giờ không phải đối thủ của Tạ Uẩn, Lữ Thuần Dương đương nhiên cũng không thể.
Tạ Uẩn bước tới trung tâm tế đàn, trước tiên nhặt thanh Ma đao của Si Vưu lên, kiểm tra thật cẩn thận, sau lại dùng nó thay thế vũ khí ban đầu của mình, treo ở trên thắt lưng.
Tiếp đó, cô vươn tay cầm lấy binh chủ chiến kỳ mà tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm.