Binh chủ chiến kỳ, chính là cờ chiến binh chủ sát phạt vô song.
Khi bắt đầu phất lên, có thể che phủ hết nửa bầu trời, sĩ khí tăng vọt, đón chào chiến thắng đã đến.
Thích hợp nhất chính là đại quân tác chiến, nếu như quân lực bố trí đúng hướng, binh lực càng hùng mạnh thì uy lực của lá cờ sẽ càng lớn.
Đưa mắt nhìn Tam Giới, chỉ nói đến năng lực thống binh, Cửu Huyền Thiên Nữ hoàn toàn xứng đáng với ngôi vị thứ nhất.
Đến cả Phá Quân hộ pháp thiên tôn của Ma đạo cũng phải gặp nhiều trở ngại, phải nhờ đến Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Lưỡng Đoạn Đao mới có thể mở ra một con đường máu.
Mộ Dung Nguyên Duệ là thân thế niết bàn của Cửu Thiên Huyền Nữ, tương đương với việc hết toàn bộ chiến thần chi đạo, với độ tuổi hiện giờ của cô ấy, tương lai tu vi sẽ không thấp hơn so với Cửu Thiên Huyền Nữ năm xưa.
Thùy Họa nói em ấy có tiềm lực vô tận, gánh vác túc mệnh chiến thần Thái Cổ, trong trận chiến phong thần lần này rất có thể sẽ thức tỉnh.
Cho nên, Mộ Dung Nguyên Duệ là chủ nhân sáng giá nhất của binh chủ chiến kỳ, một người sinh ra là để chiến đấu như cô ấy mới có thể phát huy hết tất cả uy lực của lá cờ này.
Thật ra, binh chủ chiến kỳ đối với ai cũng có lợi cả, Nhân đạo, Tiên đạo, Ma đạo, Âm ti, thậm chí cả Nhân tộc.
Nhưng mà, Ma đạo tôi có quân uy của Thùy Họa, còn có chính là, đệ tử Ma đạo hữu giáo vô loài, Yêu tộc, Nhân tộc, Vong tộc, chiến lực của các đệ tử rất khó để phối hợp nhịp nhàng.
Cho nên, binh chủ chiến kỳ thật ra không thích hợp cho Ma đạo tác chiến.
Về phía Nhân tộc, đa phần đều dựa dẫm vào các loại vũ khí kỹ thuật cao cỡ lớn, càng không thích hợp sử dụng binh chủ chiến kỳ.
Âm ti không có cách tham dự vào cuộc tranh giành cơ duyên tại cổ địa, cho nên xác định lá cờ này cũng không nên duyên với họ được rồi.
Vậy thì tính ra, chỉ còn Nhân đạo và Tiên đạo mới là những kẻ tranh giành binh chủ chiến kỳ.
Bất luận Tiên Nhân bên nào có được, đều sẽ có thể khiến cho toàn thể quân lực tăng vọt lên một phần lớn, đến cả khí số của đạo môn cũng theo đó mà bạo phát.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào động tác của Tạ Uẩn, nhìn cô ấy giữ chắc binh chủ chiến kỳ trong tay.
Một bên là cờ Cửu Lê, một bên là binh chủ chiến kỳ, giữa eo còn treo Ma đao của Si Vưu.
Đồng thời, Tạ Uẩn còn mang dòng máu được kế thừa từ Si Vưu.
Cố ấy vẫn luôn án binh bất động, giờ đây giống như Ma quân hộ thể, bạo phát ra uy nghiêm khiến cho người ta phải run sợ.
Biểu cảm của Tạ Uẩn rất kích động, có thể thấy được cô ấy muốn chiếm binh chủ chiến kỳ làm của riêng.
Đây là di vật của tổ tiên cô, cô ấy có quyền thừa kế lá cờ này.
Tạ Uẩn là người bảo vệ cho Nhân tộc, chỉ cần có thể bước ra khỏi nơi này, Nhân đạo và Tiên đạo cho dù không can tâm thì cũng không tìm được lý do đòi lại binh chủ chiến kỳ, trừ phi họ công khai khiêu chiến với Nhân tộc thôi.
Tôi tin chắc rằng Từ Phúc nhất định đã sắp xếp mọi thứ phía sau.
, nói không chừng cũng đã sắp xếp cho người ở bên ngoài tiếp ứng cho Tạ Uẩn rồi.
Bây giờ, chiến lực của Lữ Thuần Dương còn chưa hồi phục, không ai có thể ngan cản Tạ Uẩn lấy đi binh chủ chiến kỳ, người duy nhất có thể ngăn cản là Câu Trần đại đế cũng đã đi mất rồi.
Bất luận từ phương diện nào, Tạ Uẩn có được binh chủ chiến kỳ đều là một chuyện quá rõ ràng.
Cho nên cô ấy không dám trễ nải mà đem binh chủ chiến kỳ cùng với cờ Cửu Lê cất hết vào trong huyền quan của mình.
Binh chủ chiến kỳ là di vật của Si Vưu, Tạ Uẩn lại là hậu duệ của người, cô ấy có thể trực tiếp thu nạp không cần phải tế luyện gì cả.
Nếu như rơi vào trong tay kẻ khác, nhất định phải lấy thần hồn của bản thân để tế luyện một mới có thể điều khiển như ý mình muốn.
Sau khi thu nạp xong, Tạ Uẩn quay về đứng ở yên bên cạnh tôi.
“Tạ Lan, tôi nhớ cậu từng nói, Ma đạo không tranh binh chủ chiến kỳ.
” Tạ Lưu Vân lên tiếng.
“Ma đạo không tranh.
” Tôi đáp.
“Vậy tại sao cậu lại để Tạ Uẩn lấy đi binh chủ chiến kỳ?” Tạ Lưu Vân lại hỏi.
“Tạ Uẩn không phải đệ tử của Ma đạo.
”“Ha ha, Tạ Lan, cậu đừng quên mất thân phận của mình, cậu là Ma đạo tổ sư, cậu không cảm thấy làm như vậy có chút mất đi thể diện của đạo tổ sao Tôi thừa nhận lần tranh đoạt cơ duyên này tôi đã thua cho cậu, nhưng mà vẫn hy vọng cậu có thể thực hiện đúng lời hứa của mình.
” Tạ Lưu Vân cười lạnh tiếp lời.
Rất rõ ràng, Tạ Lưu không tin lời tôi nói, cứ tưởng tôi cố tình rắp tâm lừa gạt họ.
“Tôi đích thực không phải đệ tử của Ma đạo, tôi đến đây cũng không phải đại diện cho Ma đạo.
” Tạ Uẩn cất lời.
Câu nói này của Tạ Uẩn đã khiến cho sắc mặt của Tạ Lưu Vân ngưng đọng.
Đệ tử ma đạo, vạn thế thiên hồng.
Tạ Lưu Vân hiểu được trọng lượng của câu nói này từ Tạ Uẩn, nếu như cô ta là đệ tử Ma đạo, tuyệt đối sẽ không nói ra câu nói này.
“Vậy thì ngươi đại diện cho ai?” Tạ Lưu Vân hỏi.
“Tôi đại diện cho Nhân tộc, tôi là người kế nhiệm cuối cùng bảo vệ cho Nhân tộc.
” Tạ Uẩn lớn tiếng hô to.
Khắp nơi đều im bặt, một sự yên lặng đến đáng sợ.
Không ai ngờ được cuối cùng kết cục lại như thế, dù cho họ có suy nghĩ nát óc cũng không tin binh chủ chiến kỳ lại rơi vào tay của Nhân tộc.
Mấu chốt ở đây chính là, Tạ Uẩn còn là hậu duệ của Si Vưu, rất rõ ràng là cô ấy chỉ lấy lại di vật của tổ tiên cô mà thôi, Tiên Nhân hai đạo không ai có thể trách móc Nhân tộc đến tham dự cuộc tranh giành trong cổ địa được.
Cổ địa Long Môn hoang mạc, thiên tôn của Tiên Nhân hai đạo hy sinh như mưa, sự mất mác thương vong này thật sự quá nghiêm trọng rồi.
Đến cuối cùng thì như lấy nước bằng giỏ tre, ngược lại còn mở sẵn đường cho Nhân tộc.
“Tôi đã hiểu rồi, Tạ Lan.
” Qua một hồi lâu, Tạ Lưu Vân mới ung dung thở dài nói.
“Hiểu cái gì?” Tôi hỏi.
“Không phải tôi thua cậu, mà là thua cho Từ Phúc.
Nếu tôi đoán không lầm, hiện giờ đại quân của Nhân tộc đã mở được cổ địa Long môn hoang mạc và đang đợi chúng tôi ở bên ngoài.
” Tạ Lưu Vân tiếp lời.