Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 808 - Chương 808: Ngọc Lão Côn Lôn (2).

Chương 808: Ngọc Lão Côn Lôn (2).

Lần đầu tiên gặp ở Đàm Cửu Long, kết duyên trên Đá Tam Sinh.

Nhờ sự tính kế của Cửu U Nữ Đế, mỗi lần gặp gỡ kể từ đó sẽ khiến tình cảm của cô ấy lại tăng thêm một phần.

Cho đến lần ở Quy Khư, cô ấy chứng thiên tôn, sau trận chiến Hình Thiên, cô ấy hoàn toàn cắt đứt nhân quả ái tình.

Vốn nghĩ rằng nếu đã đoạn tình duyên thì sẽ không còn nghĩ về người đó nữa.

Tuy nhiên, trong vài ngày bế quan trở lại đây, lại vì tâm trạng bất an do phải kết hôn với Hạo Thiên nên đã khơi dậy tình yêu vốn đã bị tiêu diệt của cô.

Tình này có dứt, người này khó quên.

"Hắn tới đây làm gì?""Chúc mừng.

""Ồ.

"Chúc mừng, Mộ Dung Nguyên Duệ trong lòng đau xót, khóe miệng nở một nụ cười tự giễu.

Ngay cả hắn cũng đến xem trò cười của cô à?Vừa hay nương theo ý hắn vậy, cũng là để bản thân mình chết tâm.

Có lẽ trong mắt hắn, bản thân đã trở thành kẻ thù không đội trời chung, nào có một chút tình cảm xưa cũ nào có thể nhắc đến chứ?“Ngươi bảo hắn ở Vân Đài Ngọc Thụ chờ ta.

” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.

Ngọc Thụ Côn Lôn, âm giọng trong trẻo, nhưng giờ cũng đã hơi khàn đục rồi.

Mộ Dung Nguyên Duệ nói rằng Ngọc Thụ được sinh ra trắng trong không tì vết, màu sắc thay đổi sau mỗi tám ngàn năm.

Đợi khi tất cả chuyển sang màu xanh đậm, thì sẽ không thể tấu ra tiên âm được nữa, lúc đó thì ngọc cũng đã già rồi.

Giờ đây, màu sắc của Ngọc Thụ ngày một sẫm hơn.

Tôi cứ ngẩn ngơ ngắm Ngọc Thụ, tâm trạng hoàn toàn đắm chìm trong khung cảnh lần cuối gặp cô ấy ở nơi đây.

Hóa ra Mộ Dung Nguyên Duệ đã trở thành vết sẹo trong lòng tôi, không thể xóa được nữa.

Gương vỡ còn có lúc lành, Ma Đạo Tổ Sư cùng Tiên Đạo Tổ Sư thì làm gì còn có thể xoay chuyển được chứ?Nghĩ đến đây lòng tôi càng chua xót.

Tôi không thể cho cô ấy bất kỳ lời hứa nào, cô ấy cũng vậy.

Tất cả chúng tôi đều bị số phận đưa đẩy, chia tay tình yêu, chỉ có thể tương tàn.

Đồng thời bị bức ép, quân vậy, thiếp cũng thế.

Mộ Dung Nguyên Duệ đã chọn gặp tôi ở đây, có lẽ cũng có cùng cảm xúc.

Cảm giác này có thể được coi là một ký ức, nhưng đã mất đi vào thời điểm đó.

Ngay khi tôi còn bị kẹt trong cảnh xưa tình cũ, thì nhận ra có người đi đến sau lưng tôi.

Quay người lại thì phát hiện chính là cô ấy.

Trên người mặc bộ nghê thường màu trắng mà cách đây rất lâu, rất lâu đã cùng tôi đến nơi này.

Khi đó, cô ấy chỉ là tiên tử Côn Lôn, còn tôi vẫn là đệ tử trên danh nghĩa của Khương Tuyết Dương.

Tôi quay lại và nhìn cô ấy, cô ấy cũng nhìn tôi, ánh trăng chiếu vào vách đá Côn Lôn.

Dáng vẻ mê đắm của tiên nhân, là mộng tưởng của biết bao nhiêu người đàn ông, cũng khó trách khi Hạo Thiên nhớ mãi không quên cô ấy.

Lông mày của Thùy Họa thẳng, nhưng của Murong lại cong như lá liễu, không quá nhuệ khí, cũng không quá cách điệu.

Mặc dù con ngươi của hai người cũng đều rõ tròng đen, tròng trắng, nhưng cũng có sự khác biệt lớn.

Thùy Họa như một ngôi sao sáng lạnh lẽo, trong khi Mộ Dung lại như hồ thu.

Mộ Dung Nguyên Duệ có lẽ đem theo một chút oán hận mà đến gặp tôi, hồ thu kia trông rất lạnh lẽo.

Tuy nhiên, trong ánh mắt không nói nên lời giữa chúng tôi, nỗi oán hận của cô ấy cũng biến mất không dấu vết, chỉ còn lại một nỗi ưu thương mờ nhạt.

Tôi cởi bao đựng kiếm ở phía sau lưng xuống, lấy thanh kiếm Lục Tiên đã bị gãy đôi ra.

“Kiếm Lục Tiên gãy rồi.

" Tôi nói.

Mộ Dung Nguyên Duệ nhận lấy thanh kiếm gãy đôi, nhìn một chút, nói: "Kiếm cách bị hủy, ngươi lấy kiếm Lục Tiên ta đưa cho ngươi đi thử kiếm?"“Ừm.

” Tôi gật đầu.

“Xem ra ngươi lại có được một thanh kiếm tốt khác nữa rồi.

”.

""Từ Phúc đã đưa kiếm Thuần Quan cho ta, xem như thù lão ta giúp Tạ Uẩn lấy được Ma Đao Si Vưu.

""Ha ha, ngươi chưa bao giờ quý trọng đồ vật ta đưa cho.

" Mộ Dung Nguyên Duệ cười tự giễu nói.

Nói xong, cô ấy giơ tay lên, kiếm Lục Tiên đã bị gãy thành hai mảnh biến thành hai luồng sáng lạnh lẽo bay về đỉnh kiếm Côn Lôn.

Trả kiếm lại cho núi non, có thể coi là cho thanh Lục Tiên kiếm này một nơi để trở về.

Sau khi Thái Ất Tiên Tôn nghe được tin tức về cái chết của Kiếm Vô Ngân thì đã quyết định bế tử quan, không ra ngoài nữa, kiếm Lục Tiên cũng không cần phải trả lại cho ông ta nữa.

“Hôm nay ngươi đến, ngoài việc trả kiếm thì còn gì nữa không?""Chúc mừng.

"Cho dù Mộ Dung Nguyên Duệ có tốt tính đến đâu, khi nghe tôi nói ra hai từ chúc mừng thì mặt cũng biến sắc.

Cau mày, trừng mắt nhìn tôi, lòng đầy oán hận nói: "Tạ Lan, ngươi từ Quy Khư xa xôi đến Côn Lôn chỉ để làm nhục ta sao?"Giai nhân nổi giận, cau mày tiêu điều, nhưng trong tim tôi vẫn thấy đẹp đến nao lòng.

Nhìn đến nỗi tôi không thể kìm lòng được, thở dài một hơi đáp: ”Ta thật sự là đến để chúc mừng.

""Ha ha, được.

Vậy ngươi nói cho ta biết niềm vui đến từ đâu?" Mộ Dung Nguyên Duệ cười khẩy hỏi ngược lại tôi.

"Trong Cự Long Chi Hoàn ta đã từng nói, ta sẽ cho cô một sự lựa chọn.

Hôm nay ta đến đây để thực hiện lời hứa đó.

"Nói xong, tôi lấy Binh Chủ Chiến Kỳ trong ngực ra, đưa cho Mộ Dung Nguyên Duệ.

Bình Luận (0)
Comment