Sau khi Mộ Dung Nguyên Duệ nhìn thấy Binh Chủ Chiến Kỳ ngoài ngạc nhiên ra thì cô ấy vẫn luôn chậm chạp không với tay lấy nó.
"Ngươi có biết Binh Chủ Chiến Kỳ đối với ta có ý nghĩa như thế nào không?""Việc luyện hóa Binh Chủ Chiến Kỳ có thể là cơ duyên để cô thức tỉnh số mệnh Chiến Thần Thái Cổ""Không sai, chỉ dựa vào lá cờ này ta liền có thể ngưng tụ ra thần cách của Chiến Thần Thái Cổ, chỉ một bước này thôi là có thể thoát khỏi hệ thống tu hành của đạo môn.
Nếu như ta thức tỉnh được thần cách của Chiến Thần Thái Cổ thì có nghĩa là quân lực của cả Tiên Đạo sẽ được tăng lên, cũng có nghĩa là Ma Đạo sẽ phải đối mặt với một đối thủ mạnh mẽ hơn nữa.
Hiện tại ngươi vẫn muốn giao Binh Chủ Chiến Kỳ cho ta sao?" Mộ Dung Nguyên Duệ mở to tôi mắt như nước mùa thu nhìn tôi hỏi.
"Ma Đạo cần Tiên Đạo đối kháng với Nhân Đạo để tranh thủ thời gian cho Ma Đạo trong Trận Chiến Phong Thần sắp tới" Tôi nói.
Nghe tôi nói vậy Mộ Dung Nguyên Duệ trầm mặc một lúc rồi lại hỏi: "Chỉ vì một lý do này thôi sao?""Vẫn còn một lý do nữa""Là gì?"Tôi không có trả lời cô ấy ngay lập tức mà đem Binh Chủ Chiến Kỳ nhét vào tay của cô ấy rồi quay người lại tiếp tục nhìn vào ngọc thụ.
Gió nổi lên rồi, thổi vào Ngọc Thụ, tiên âm vang lên ting ting tang tang càng nghe càng êm tai.
Lắng nghe tiên âm của Ngọc Thụ, tôi liền nhớ đến khúc Tiên Vũ Nghê Thường mà Mộ Dung Nguyên Duệ dùng pháp kiếm diễn hóa ra khi còn ở bên trong Cự Long Chi Hoàn.
Đại Huyền Tào Tào Như Mưa Nặng Hạt, Tiểu Huyền Thiết Thiết Như Lời Thầm Thì.
Tào Tào Thác Thác Cung Đàn Hỗn Loạn, Đại Châu Tiểu Châu Rơi Trên Bàn Ngọc.
Một Dung Nguyên Duệ đi đến bên cạnh, đứng sóng vai với tôi.
"Nếu như cô gả cho Hạo Thiên, đại đạo của ta sẽ bị tổn hại" Tôi nhớ đến những lời mà cô ấy nói khi cứu tôi khỏi kiếm của Lữ Thuần Dương lúc ở Đông Hải trước kia.
Mộ Dung Nguyên Duệ hồi lâu không đáp lại, lâu đến mức tôi quay đầu sang nhìn cô ấy.
Khi tôi quay sang nhìn thì mới phát hiện, tuy rằng ánh mắt cô ấy vẫn luôn chăm chú nhìn vào Ngọc Thụ, nhưng khóe miệng lại lộ ra một chút ý cười ngọt ngào.
Phần ngọt ngào này tựa như một thiếu nữ.
Tôi nhất thời động tình, tự nhiên nắm lấy tay cô ấy.
Mộ Dung Nguyên Duệ chỉ hơi phản kháng một chút liền để tôi tùy ý nắm tay.
Tay của cô ấy rất ấm áp, ấm áp như tôi vậy.
Thùy Họa là âm thân, Kiêm Hà là Huyễn Ma, chỉ có Mộ Dung là nhân loại, chúng tôi có nhiệt độ giống nhau.
Cửu u Nữ Đế tinh thông tính toán, cô ấy đã sớm nhìn thấu nhân duyên của tôi nên mới cố ý tạo ra một màn hoang đường như vậy bên trên Đá Tam Sinh.
"Trước đây ta từng ở bên trong sách đọc được một câu nói.
Kẻ đi đường không thể quyết định được bước chân của ngày mai.
Tôi nói.
"Ừm, sau đó thì sao?" Mộ Dung Nguyên Duệ hỏi.
"Bất kể tương lai của chúng ta như thế nào, cho dù có phải dùng đao kiếm chĩa vào nhau thì đó cũng chỉ là chuyện của tương lai.
Ít nhất, thời khắc hiện tại, ta muốn nàng hiểu được lòng của ta"Ma Đạo Tổ Sư và Tiên Đạo Tổ Sư, chỉ cần Thiên Đạo vẫn còn tiếp tục ván cờ này thì sẽ chẳng thể có kết quả được.
Kết quả duy nhất chính là chúng tôi cùng nhau thoát khỏi bàn cờ này.
Mà cái giá phải trả là tất cả mọi người đều có khả năng bị Thiên Đạo gạch bỏ.
Nếu như tôi và Mộ Dung Nguyên Duệ đều đơn độc tự do thì mặc kệ tất cả đánh cược một ván, không màng sống chết cũng được.
Nhưng hết lần này đến lần khác sau lưng chúng tôi lại là một đạo thống vô cùng khổng lồ được hình thành từ giáo lý.
Tôn ti trên dưới của Tiên Đạo và chúng sinh vô loài của Ma Đạo, và cả vô số đệ tử thờ phụng giáo nghĩa riêng của mỗi đạo.
Vậy nên bởi vì đạo của chúng tôi mà chúng tôi bắt buộc phải ở trên bàn cờ này quyết chiến với nhau, để cho vận mệnh lợi dụng.
Tuy rằng từ lúc Ma Đạo thành lập đến nay thì vẫn luôn đứng ở phía đối lập với Thiên Đạo, nhưng mà Ma Đạo từ trước đến nay chưa từng có thực lực để đối kháng với Thiên Đạo, cho dù là trước đây thì hiện tại thì cũng thế.
Ma Đạo Tổ Sư là dạng tồn tại kinh thiên động địa như thế nào, chỉ một cái bóng lưng cô độc đã khiến cho muôn đời đạo môn phải ngước nhìn, cuối cùng vẫn phải hóa thân thành hi di đồng quy với thiên địa.
Tôi của hiện tại dù là tu vi đạo pháp, tầm nhìn, tâm tính, cảm ngộ hay chiến lực đều khó mà nhìn đến bóng lưng ấy thì làm sao thoát ra khỏi ván cờ này được.
Tôi cần thời gian, Ma Đạo cũng cần thời gian, dù là lực lượng của mệnh bàn Sát Phá Lang hay là Tổ Long, Nguyên Phượng, Thủy Kỳ Lân thì cũng đều cần thời gian để mài giũa và hấp thu.
Đáng tiếc là trong khoảng thời gian mà chúng tôi cần này căn bản không thể tránh khỏi Trận Chiến Phong Thần.
Đổi cách nói khác thì chính là trận chiến này Ma Đạo không thể không đánh.
Nếu như đã phải đánh vậy thì Ma Đạo và Tiên Đạo sớm muộn gì cũng phải đối mặt với nhau, tôi và Mộ Dung Nguyên Duệ sớm muộn gì cũng phải quyết chiến.
Tuy rằng tình duyên của tôi và Mộ Dung Nguyên Duệ đã đứt đoạn rồi, nhưng mà cô ấy vẫn là cô ấy, tôi vẫn là tôi.
Thiên tôn không vượt được nhân duyên, huống chi dùng đao cắt nước nước càng chảy.
Dù lòng tôi có như bàn thạch thì làm sao chống đỡ nổi nụ cười của nàng sau cái nhíu mày?Đệ tử Ma Đạo có tình có nghĩa, từ trước đến nay chưa từng động đến đạo vong tình.
Tôi và Mộ Dung Nguyên Duệ nắm tay nhìn nhau, nhưng vẫn không tiến thêm một bước nữa.