“Ngươi đã từng mất đi trái tim của mình, ắt hẳn phải biết được nỗi đau của kẻ không tim chứ.
Ngươi nếu đã không chịu trả tim ma cho ta, cũng không ra tay giết chết ta để ta được giải thoát, lẽ não muốn tôi cứ chịu nỗi đau mà sống tiếp sao?" Kiêm Hà hỏi.
Tôi không có gì để nói, tôi biết nỗi đau của việc mất tim.
Không có tim sẽ làm đóng băng cảm xúc, rồi nhìn những người thân thiết bên cạnh mình ngày một trở nên xa lạ.
Người sẽ trở nên càng ngày càng thờ ơ, mặc dù còn sống nhưng không khác gì đã chết.
Thậm chí còn không bằng một tia cô hồn, cô hồn còn lưu lại trói buộc của sinh mệnh, nhưng người không tim lại không nhớ quá khứ, thậm chí không thể cảm nhận được sự tồn tại của chính mình.
Đánh mất chính mình, chắc chắn là điều đau đớn nhất trên đời.
“Thật ra, ngươi vẫn còn một lựa chọn.
” Kiêm Hà nói.
"Cái gì?""Giết ta đi, vậy thì sẽ không có người tìm ngươi lấy lại tim ma, mà ta cũng không tiếp tục chịu khổ.
"Kiêm Hà vừa đi về phía tôi vừa nói.
Đôi chân trần trắng như tuyết đạp lên phần đất đen phía dưới, Kiêm Hà đi về phía tôi, xuyên quan màn tối vô tận.
Theo động tác của bước chân, cái lỗ trên ngực bắt đầu chảy máu, vết máu chảy trên bề mặt cơ thể, vặn vẹo luồn dưới lớp áo đen, cuối cùng dọc theo đôi chân ngọc để trần của cô mà xuống đất.
Tôi nhìn đến lòng quặn thắt, thực sự muốn trả lại tim mà cho cô ấy ngay lập tức.
Kiêm Hà đi đến trước mặt tôi, vươn hai tay ôm lấy eo tôi, động tác tự nhiên như thể trở về trước kia vậy.
Nhưng tôi biết, giữa chúng tôi đã không còn có thể trở về trước kia nữa, ánh mắt của cô ấy rất lạnh lùng, con ngươi đen láy nhìn không ra một tia tình cảm, chỉ có vô tận trống rỗng.
Kiêm Hà dán vào ngực tôi, nhìn thì có vẻ như dịu dàng, nhưng thực ra là đang lắng nghe nhịp tim của tôi.
“Nó đập rất có lực, ngươi giúp cô ấy chăm sóc nó rất tốt.
”“Kiêm Hà, anh…”"Đừng gọi ta là Kiêm Hà, ngươi biết ta không phải cô ấy.
""Ta từng nghĩ sẽ trở nên như ngày hôm nay.
""Ta cũng không ngờ lại thành ra như vậy.
Lâm Thùy Họa sợ trách nhiệm không chịu thức tỉnh.
Ma Đạo cần tướng Phá Quân, cho nên ta không chút do dự mà tới đây, hy vọng có thể ngưng tụ ra ma cách không tỳ vết, vì Ma Đạo mà đánh thắng trận phong thần.
Thật không may, tới hôm qua ta mới nhận ra một điều.
"“Chuyện gì?"“Ma chính là ma.
Trên đời này không tồn tại thứ gọi là ma cách hoàn mỹ.
"Kiêm Hà nói hôm qua cô ấy mới hiểu được, tôi chợt hiểu ra điều gì đó, đẩy cô ấy ra, nhìn vào mắt cô ấy hỏi: “Cô nói hôm qua cô mới hiểu ra, vậy thì đạo tâm cũng mới vứt bỏ vào ngày hôm qua sao?”"Ha ha, nếu như ngươi tới sớm hơn một ngày, ở nơi này đợi ngươi đã không phải ta của bây giờ, ta cũng sẽ không phá đi đạo tâm, hóa ma không thể quay về.
"Tôi lại không nói nên lời, lòng tôi bị chiếm giữ bởi vô vàn sự hối hận.
Đúng vậy, thấm thoát mà Kiêm Hà bế quan nhiều năm.
Mấy năm nay, tôi chỉ chuyên tâm lĩnh ngộ kiếm đạo thái cổ, chưa từng nghĩ sẽ tới đây thăm cô ấy.
"Có đôi khi ta tự hỏi, nếu như người đang bế quan ở đây là Lâm Thùy Họa, người vợ mà ngươi cưới hỏi đàng hoàng, ngươi liệu sẽ nhiều năm không bước chân vào huyền quan Huyễn Ma không?"Kiêm Hà hỏi tôi, tôi cũng đang hỏi chính mình.
“Ta đã nói với ngươi, ma cũng có tình cảm, phàm là người có tình cảm đều cần được đồng hành.
Tạ Lan, với tư cách là Ma Đạo Tổ Sư thì ngươi đạt tiêu chuẩn đấy, như với tư cách đạo lữ, thì ngươi nợ ta quá nhiều, những năm qua, chỉ cần ngươi bước chân vào huyền quan Huyễn Ma rồi vội vã quay người rời đi, ta cũng sẽ không vì đó mà rơi vào ma đạo.
"“Tôi đã luôn đợi cô.
” Tôi đáp“Ha ha, cái ngươi đợi không phải là ta, mà là chiến tướng của Ma Đạo!"Mỗi lời của Kiêm Hà giống như một con dao sắc bén, đâm đến tim tôi đầy vết thương.
Đặc biệt là câu cuối cùng, nó làm tôi bàng hoàng ngơ ngác.
“Tạ Lan, nhập ma là vì ngươi, ngươi mới chính là ma chướng của ta.
”Ái Biệt Ly - Cầu Bất Đắc - Oán Tắng Hội.
Tức là ba trong tám khổ của luân hồi mà Đức Phật dạy.
Từ quan điểm này, thì Kiêm Hà nói đúng, tôi là ma chướng của cô ấy.
Nếu chỉ là để nâng cao thực lực, cho dù không ngưng tụ được ma cách hoàn mỹ, cô ấy cũng có thể bình an trở về.
Ma từ tâm sinh, khi cô ấy nghĩ về tôi, thì sẽ xuất hiện ma chướng.
Nghĩ đến đây, tôi càng không có mặt mũi nào mà đối diện với cô ấy.
Trái tim tôi đau, đau đến nỗi tôi không thể nhịn được, chỉ mong được giải thoát.
Ngay khi ý nghĩ này đến với tôi, tôi ngay lập tức cảm thấy mất đi sự tồn tại của trái tim.
Nhìn xuống, tim ma đã bị Kiêm Hà nắm trong tay.
Cô ấy nói với tôi rất nhiều điều như vậy, là để phá vỡ sự phòng thủ trong tim, lấy đi tim ma trong cơ thể tôi.
Đáng tiếc tim ma sau khi bị Kiêm Hà cướp đi đã ngay lập tức nhiễm ma ý, đây vốn là tim của Huyễn Ma, là Kiêm Hà tế luyện ba ngàn năm mới thuần khiết được.
Hiện tại Kiêm Hà đã biến thành ma, tim ma đương nhiên không còn thuần khiết, cho dù tôi đoạt lại thì cũng không dùng được.
Tôi lặng lẽ nhìn Kiêm Hà đặt tim ma vào cơ thể cô ấy, tức thì trên người cô ấy phóng ra vô vạn ma ý, ma cách trong phút chốc đã hình thành.
Cùng lúc đó, vạn ma đồng thời hô to: "Chúc mừng Ma chủ trở về!"