Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 837 - Chương 837: Đạo Tổ Niết Bàn (1).

Chương 837: Đạo Tổ Niết Bàn (1).

Với sự đồng thanh chúc mừng của vạn ma, Kiêm Hà quay người đi về phía tế đàn, ma ý trong điện Vạn Ma điên cuồng trào về phía cơ thể của Kiêm Hà.

Đợi khi tất cả ma ý được Kiêm Hà hấp thụ, cô ấy vẫy tay liên hồi, đầu ngón tay chỉ lên điểm xuống, kết hết pháp ấn này đến pháp ấn khác.

Pháp ấn xếp chồng lên nhau trước mặt cô ấy, giống đóa mặc liên nở rộ.

- Giải thích từ "mặc liên" là hoa sen màu đen.

Hết giải thích.

Cuối cùng, Kiêm Hà một tay chỉ trời một tay chỉ đất, loạng choạng lên xuống, bộc phát ra thần uy vô song, trong miệng nhẩm: "Ác ma chi môn, mở!"Đóa mặc liên đột nhiên tan vỡ, sau đó có một cổng giới hư không tối tăm và ảm đạm mở ra.

Cổng giới mở ra, Kiêm Hà lùi lại vài bước, quay sang vạn ma nói: "Ma môn đã mở, mau theo ta xây dựng lại gia viên.

"Kiêm Hà nói xong vài lời, tôi thấy vạn ma đồng loạt nghiêm nghị đứng dậy, trên những khuôn mặt đáng sợ đang chảy dài những vệt nước mắt.

Ma được sinh ra từ bóng tối thuần túy, Nhân gian không phải là nơi khao khát của chúng, Thái Cổ Ma giới mới là ngôi nhà thực sự của chúng.

Ma môn mở ra, vạn ma cùng khóc.

Ma vừa xấu vừa ác, chỉ mang lại họa nạn và hỗn loạn cho Nhân gian.

Nhưng vào thời khắc này, tôi mới nhận thấy ma cũng có một mặt đáng thương.

Vạn ma bước vào cổng giới, đợi khi con ma cuối cùng biến mất, trong điện Vạn Ma chỉ còn lại Kiêm Hà và tôi.

Một ma vô tình đối mặt với một người vô tâm.

Ánh mắt chạm nhau, lạnh như băng.

"Ta tế luyện tim ma ba ngàn năm, nhưng không phải vì ngươi.

"Nói xong, Kiêm Hà quay người đi về phía ma môn.

Đây là cái nhìn cuối cùng cô ấy dành cho tôi ở Nhân gian này.

Hình bóng của Kiêm Hà biến mất khỏi ma môn, sau đó ma môn đóng lại rồi biến mất vô hình.

Mất đi tim ma, tôi không vội rời khỏi huyền quan Huyễn Ma.

Thay vào đó, là đi đến đạo quán trên đỉnh núi và lặng lẽ ngồi xuống đối diện với bức tranh của Ma Đạo Tổ Sư.

Bức chân dung đã trở nên trống trơn từ lâu, chỉ còn lại một tấm vải với đầy bụi trần và năm tháng.

Tôi lưu chuyển chân khí trong cơ thể mình, lĩnh ngộ những thay đổi trong đạo thể của thiên tôn, thức thần vào huyền quan, lĩnh ngộ tam kiếm đạo thái cổ.

Từ sinh cơ đến thần niệm, từ đạo thể đến kiếm thai, tôi phát hiện một chuyện chấn động.

Mất đi tim ma không khiến tôi tổn thất quá nhiều lực chiến.

Thậm chí còn nhận thấy rằng vì sự biến mất của tim ma mà tâm đạo kiếm thai thái cổ trở nên nhanh nhẹn hơn và đồng điệu hơn với thần hồn của tôi.

Là vì tim ma là vật mang cảm xúc, trong khi kiếm không cần cảm xúc.

Kiếm vô tình, thành ra tim trở thành vật cản trở của kiếm.

Kiếm thai Ma Kiếm đã đại thành viên mãn, bây giờ tôi phát hiện ra rằng kiếm thai Quỷ Kiếm cũng bắt đầu có dấu hiệu của đại thành viên mãn.

Quỷ Kiếm cùng Ma Kiếm đều được tôi tu luyện rất nhiều, chỉ có Thần Kiếm là ít nhất, nhưng Tinh Thần Kiếm Hải của Thái Ất Tiên Tôn đã cho tôi rất nhiều cảm hứng, khiến cho đạo Thần Kiếm của tôi đi vào quỹ đạo, chỉ còn thiếu sự rèn luyện sinh tử.

Thêm một khoảng thời gian nữa, thì đạo Thần Kiếm của tôi cũng có thể đại thành viên mãn.

Tất nhiên, mất đi tim ma cũng không hẳn là không bị mất mát gì.

Sức mạnh đạo thể của thiên tôn cũng không thể thay thế sức sống mãnh liệt của tim ma.

Điều này có nghĩa là, kiếm của tôi không còn có thể dễ dàng xuất chiêu, đồng thời, người của tôi cũng không thể chịu được tổn thương quá nặng.

Mặc dù Ngọc gió hồi phục cũng có thể giúp tôi khôi phục sinh cơ bị tổn thương, nhưng nếu không có tim ma làm nguồn sức mạnh, tốc độ khôi phục sẽ chậm đi rất nhiều.

Cái gọi là được cái này thì mất cái khác.

Mất đi tim ma khiến ba thanh kiếm thái cổ của tôi sắc bén hơn, nhưng nó cũng khiến tôi dễ bị tổn thương hơn.

Tin tốt là tôi có thể chịu được nỗi tổn thương này.

Đòn đả kích thực sự mà tim ma gây ra cho tôi là sự thiếu vắng cảm xúc, nếu tôi chỉ một thân một mình thì không sao, giống Lữ Thuần Dương một lòng một dạ si mê kiếm đạo, hóa thân thành kiếm, có hay không phần cảm xúc cũng không vấn đề.

Tôi không sợ đánh mất chính mình, tôi có danh phận Ma Đạo Tổ Sư, vẫn còn Cờ Chiêu hồn bên trong huyền luôn nhắc nhở tôi là ai.

Nhưng sự mất mát về cảm xúc sẽ gây tổn thương đến những người bên cạnh tôi.

Đặc biệt là người vợ của tôi, Lâm Thùy Họa.

Nghĩ đến Thùy Họa, tôi đột nhiên nghĩ đến Phá Quân Hộ pháp Thiên Tôn, lại nghĩ đến Ma Đạo Tổ Sư, nghĩ đến phần tình cảm giữa hai người họ.

Ma Đạo Tổ Sư tuyệt đối không phải là người vô tình, một kẻ vô tình thì không thể nào viết ra được, khắc ra được "Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng" trên bia Thất Sát, càng không thể đưa ra giáo lý “Chúng sinh bình đẳng, hữu giáo vô loài” cho Ma Đạo được.

Thế nhưng, những gì Ma Đạo Tổ Sư làm sau đó là quả thực là vô tình cùng cực.

Khi ta yêu người thì người lại sâu đậm với Ma Đạo, tốt thôi, ta và người cùng nhau yêu lấy Ma Đạo.

Nhưng về sau, người lại bỏ mặc ngàn vạn đệ tử Ma Đạo, một mình chết đi.

Thậm chí còn không để lại một lời nào.

Ta lại nên làm gì đây?

Bình Luận (0)
Comment