Tuy rằng Nhân gian không xảy đại loạn nào, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật rằng khí số Nhân tộc sắp đến ngày tiêu vong.
Âm Ty, Nhân Đạo, Tiên Đạo và cả Ma Đạo, mặc kệ là bên nào lớn mạnh thì cũng đều làm giảm khí số Nhân tộc.
Hương hoả của chúng thần càng hưng thịnh thì khí số Nhân tộc càng tụt dốc.
Từ Phúc và Tạ Uẩn cứu không nổi Nhân tộc, trừ khi Thiên Đạo loại bỏ cuộc chiến phong thần, mà điều này là chuyện không thể xảy ra được.
Chẳng qua là sự yên tĩnh trước bão giông, si mị võng lượng, quần ma loạn vũ.
Thành thị nhỏ như huyện Hà Khúc cũng khó mà tránh khỏi.
Bách quỷ khóc đêm, hoành hành bá đạo.
Vùng núi lại càng trông thấy rõ điều này hơn, sơn tinh dã quái tùy ý tàn sát con người, ngay cả khi khoa Linh Dị ra sức duy trì ổn định, nhưng hầu hết những yêu ma tác quái đều hữu hình vô thực, những gì chúng có thể làm thực sự rất hạn chế.
Dưới tình hình như vậy thì hương hỏa đạo quán sẽ ngày càng thịnh, một tấm bùa đáng giá ngàn vàng, giá trị liên thành.
Tu đạo không phải là việc dễ dàng gì, thông âm dương, hiểu ngũ hành, trảm tà khí và độ vong hồn, những việc này vẫn là người trong Đạo môn làm nhanh nhẹn nhất, học viện Đạo pháp mà Nhân tộc mới xây vẫn cần một khoảng thời gian dài để phát triển.
Nhưng đáng tiếc, hiện tại đại kiếp sinh tử của Đạo môn đã ở ngay trước mắt, toàn lực chuẩn bị cho cuộc chiến phong thần, căn bản là không có ý định cứu thế.
Ma Đạo xa tận Đông Hải, lại bị Âm Ty theo dõi sát sao, thực sự là lực bất tòng tâm.
Ban ngày thì không sao, nhưng vào ban đêm thì căn bản là không thể ra khỏi cửa.
Các quán bar và câu lạc bộ đêm trong thời đại mạt pháp đều đã biến mất, tỷ lệ tội phạm cũng giảm đi rất nhiều.
Huyện Hà Khúc, trong một khu vườn ở ngoại ô.
Mặt trời ấm áp vào mùa đông là thích hợp nhất để tắm nắng.
Một cặp trai gái, khoảng sáu, bảy tuổi, đi dạo trong công viên cùng với một người đàn ông trung niên trông khá đứng tuổi.
Cặp trai gái đó đang ở độ tuổi nghịch ngợm, trong công viên đang đuổi bắt và đùa nghịch với nhau.
Người đàn ông trung niên đã nhiều tuổi nên tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, nhắm mắt lại, có chút lười biếng cả về thể chất lẫn tinh thần trước ánh nắng ấm áp của mùa đông.
Trong công viên cũng còn có người khác, rất nhiều người.
Lối sống của con người bây giờ đã thay đổi quá nhiều, đi làm, đi học cũng không còn quá căng thẳng nữa, nguy cơ ngày tận thế đã khiến nhịp sống của con người chậm lại, giảm đi những mưu mô, khiến con người càng trân trọng hơi ấm của người thân hơn.
Khoa Linh Dị không cấm công chúng thờ cúng quỷ thần, quỷ thần có thể cho họ sự an ủi về mặt tinh thần, nhưng dù sao thì quỷ thần là chuyện rất xa vời, thứ có thể thực sự an ủi tâm hồn vẫn là tình cảm giữa những người thân với nhau.
Đối với con cái, cha mẹ là vị thần lớn nhất ở cùng trời cuối đất.
Người đàn ông trung niên ngồi trên chiếc ghế dài dần chìm vào giấc ngủ lơ mơ, không biết từ lúc nào đã có một chàng trai trẻ đi đến bên cạnh mình.
Chàng trai trẻ mặc một bộ quần áo tồi tàn, quần áo trên người anh ta trông không giống như được mua hoặc tự may, mà giống như nhặt được.
Quần áo vừa rách vừa bẩn, giày cũng vậy.
Nhưng mặt anh ta lại rất sạch sẽ, sạch sẽ như dương chi bạch ngọc.
Đôi mắt anh ta trong suốt, giống như những viên ngọc đen lấp lánh.
Chàng trai ngồi bên cạnh người đàn ông trung niên, nhìn anh ta bằng ánh mắt vừa phức tạp nhưng lại vừa dịu dàng.
“Chú là ai?” Cô bé sau khi chạy đến mệt mỏi thì quay về tìm ông mình, thấy chàng thanh niên liền hỏi.
Người thanh niên khẽ mỉm cười, không nói gì cả.
Người đàn ông trung niên bị câu nói của cháu gái đánh thức, ngồi thẳng dậy, nhận thấy sự hiện diện của chàng trai trẻ liền quay đầu lại nhìn.
Chỉ cần nhìn một cái thì không thể di chuyển ánh mắt đi chỗ khác nữa.
Một người đàn ông trung niên cô độc, cho dù ông ấy có một cặp con nhỏ vui đùa, ngay cả khi con trai và con dâu của ông ấy rất hiếu thảo, thì ông ấy vẫn rất cô độc.
Sau cái chết của vợ, nỗi cô đơn này càng rõ ràng hơn.
Mặc dù đang ở trong nội địa của Nhân tộc, nhưng người đàn ông trung niên này có thủ đoạn của riêng mình để lưu ý đến một số tin tức không được lan truyền trong Nhân gian.
Ví dụ như trận chiến ở cổ địa hoang mạc Long Môn và trận chiến của chúng thần ở Thiên Đình ông ấy cũng biết, tượng thần trong Đạo quán đã thay đi đổi lại rất nhiều.
Trong vài năm qua, Nhân Đạo và Tiên Đạo đã nảy sinh ra vài cuộc chiến.
Lợi dụng sự hỗn loạn trong Thiên Đình, Lữ Thuần Dương đã phá hủy một nửa cơ sở Đạo quán của Tiên Đạo ở Nhân gian.
Sau khi Mộ Dung Nguyên Duệ ổn định lại tình hình ở Thiên Đình, cô ta nhất định phải cạnh tranh giành địa bàn với Nhân Đạo ở Nhân gian.
Trên thực tế, người trung niên hoàn toàn không quan tâm đến Nhân Đạo và Tiên Đạo, cũng không quan tâm các vị thần trong Đạo quán thuộc phe phái nào.
Thứ ông ấy để ý tới là Ma Đạo.
Đáng tiếc mấy năm nay Ma Đạo không có động tĩnh gì, nếu không phải Đông Hải cách quá xa, ông ấy thật sự muốn đi xem một chút.
Đó là mong muốn lớn nhất trong cuộc đời của ông ấy, đến gặp em trai mình.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã mấy năm trôi qua.
Trận chiến cổ địa núi Hạ Lan kết thúc, em trai ông ấy trở về một lần, quay về đưa tiễn cha mẹ của hai anh em một đoạn đường.
Sau đó, cậu ấy không quay lại nữa.