Độc Nha Cốc sâu không thể lường được, đột nhiên nghe thấy bên trái phía trước truyền tới một tiếng hét thảm, tôi và Mộ Vân Phàm lập tức tăng nhanh tốc độ tiến lên.
Lúc đến nơi thì tôi nhìn thấy một đệ tử của Chúc Yêu Khoa đang ngã trên mặt đất, toàn thân run rẩy, làn da đang dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được biến thành màu xanh lá đậm.
Người thủ thành đứng xa xa ở xung quanh, chẳng ai dám đến gần.
"Có chuyện gì vậy?" Mộ Vân Phàm hỏi.
"Báo cáo Mộ tướng quân, Tống Vũ bị rắn cắn.
""Rắn gì?" Mộ Vân Phàm lại hỏi.
Không có ai trả lời hết, bởi vì chẳng ai nhìn thấy nó.
Chỉ trong lúc nói được mấy câu như vậy thì toàn thân Tống Vũ đã biến thành màu xanh lá đậm, hơi thở cũng không còn, không chỉ làn da biến thành màu xanh lá đậm mà đến cả hai tròng mắt đang trợn trừng của hắn cũng biến thành màu phỉ thúy, ẩn chứa ý niệm oán độc, khiến cho người khác nhìn vào không rét mà run.
Tôi nhìn xong liền hít một ngụm khí lạnh, loại rắn độc có cấp bậc này đã đạt đến cảnh giới của cổ vương ở núi không minh.
Theo lý mà nói thì sau khi rắn cắn người xong có lẽ vẫn đi chưa xa, nhưng tôi âm thầm sử dụng thần niệm để tìm kiếm thì lại không hề thấy một chút xíu dấu vết tồn tại nào của rắn độc.
Mộ Vân Phàm cũng đang làm chuyện tương tự, lông mày của cô càng nhíu lại càng cao, hiển nhiên cô cũng không hề tìm thấy được gì.
"Tướng quân, chúng ta vẫn phải tiếp tục tìm kiếm về phía trước sao?" Có người hỏi.
Mạng người lớn nhất, theo lý mà nói khi có người chết thì người thủ thành có quyền rời khỏi, nhưng mà nguyên nhân cái chết vẫn chưa được điều tra rõ, hiện tại rời bỏ nhiệm vụ thì xem như là thất trách.
Quan trọng nhất là con rắn độc này xuất quỷ nhập thần, nếu như không điều tra rõ nguyên nhân cái chết để giải quyết hậu hoạn, thì một khi để nó nhập thế tạo nghiệp, khẳng định sẽ có càng nhiều bách tính vô tội hơn nữa gặp nạn.
Mộ Vân Phàm do dự một chút rồi quay đầu hỏi tôi: "Ngươi có cảm nhận thấy gì không?""Không có""Rất kỳ lạ, nếu như là rắn thì nhất định sẽ có sự dao động của năng lượng sinh mạng, tại sao lại không thể cảm thấy được gì?""Hoặc có lẽ là chúng không phải vật sống""Không phải vật sống vậy là gì?""Là cổ, Đạo Tàng có ghi lại, ở bên trong Núi Không Minh có một loại xà cổ, hữu hình vô thực, ẩn nấp bên trong không khí, chỉ khi cắn người thì mới hóa thành hình rắn sau đó liền biến mất.
"Rất khó để đề phòng loại xà cổ này, nó giết người trong vô hình, khó mà phòng bị được.
"Nếu như là xà cổ thì chúng ta lại càng tiếp tục thăm dò kỹ hơn.
Xà cổ rất khó diệt, không tìm thấy nguồn gốc của xà cổ thì cho dù Khoa Linh Dị có san bằng cả Độc Nha Cốc thì cũng không thể diệt trừ cái tai họa ngầm này.
" Mộ Vân Phàm nói.
Bản thân xà cổ không thuộc về sinh mạng thể, nên đương nhiên nó cũng sẽ không bị các loại điện tử phóng xạ tổn thương.
Muốn phá loại cổ trùng lưu độc này chỉ có một phương pháp, phải tìm thấy nguồn gốc tồn tại của cổ, giết chết nó.
Nguồn gốc của cổ không diệt trừ, chỉ diệt trừ những lưu độc thì căn bản không có tác dụng.
Mà muốn tìm thấy nguồn gốc của cổ ở đâu, thì nhất định sẽ còn có người chết tiếp.
"Tôi không khuyến khích mọi người làm như vậy, xà cổ chỉ hóa hình ngay khi xuất hiện công kích, người thủ thành bên dưới cảnh giới nguyên thần thì căn bản không có cơ hội để phản ứng, cho dù là cảnh giới nguyên thần thì cũng rất khó để phản ứng kịp.
" Tôi nói.
Mộ Vân Phàm lộ ra vẻ mặt suy tư, cũng ngay tại lúc này bờ bên kia của dòng suối lại truyền đến một tiếng hét thảm.
Đợi đến khi chúng tôi đi qua đó thì phát hiện lại có một người thủ thành nằm dưới đất, dáng vẻ khi chết giống hệt như Tống Vũ và cũng không hề phát giác ra được sự dao động năng lượng sinh mệnh của độc xà.
Thấy vậy, Mộ Vân Phàm quả quyết hạ mệnh lệnh, để cho hai đạo lão binh trái phải rời khỏi Độc Nha Cốc trước.
"Tướng quân, ngài không rời đi sao?" Một đạo sĩ gọi là Tống Thanh Sơn có cảnh giới nguyên thần hỏi.
"Mọi người ở lối vào sơn cốc đợi chúng ta, ta và Tạ Nhị đi đến phía trước xem một chút.
" Mộ Vân Phàm nói.
"Ta cũng là cảnh giới nguyên thần, để bọn họ quay về trước, ta ở lại đây với hai người" Tống Thanh Sơn nhìn tôi nói.
Mộ Vân Phàm không có đạo lữ, bên trong nhóm người thủ thành có rất nhiều lão binh đều ngưỡng mộ cô ấy, Tống Thanh Sơn cũng không ngoại lệ.
Tống Thanh Sơn có thực lực ở cảnh giới nguyên thần đỉnh phong, đã sắp bước vào cảnh giới hợp đạo.
Tôi là tân binh lại có được một tướng mạo tốt, nhanh chóng có được sự tín nhiệm của Mộ Vân Phàm, khiến cho hắn khó tránh khỏi sinh ra cảnh giác.
Mộ Vân Phàm để Tống Thanh Sơn ở lại, còn có hai cao thủ cảnh giới nguyên thần khác cũng được cô ấy để lại.
Một người gọi là Vân Kiệt, người kia thì gọi là Trương Nhậm Trọng.
Còn về việc những người khác đương nhiên là toàn bộ đều quay trở lại lối vào Độc Nha Cốc, ở bên ngoài chờ đợi.
Năm người chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước, tôi thì không sao cả, đạo thể thiên tôn có thể phòng ngừa vạn pháp, chỉ có tiên thiên ngũ hành và lực lượng pháp tắc đại đạo mới có thể động đến tôi, xà cổ căn bản không thể làm tôi tổn thương được.
Còn bốn người bọn họ bao gồm cả Mộ Vân Phàm thì mỗi người đều mang vẻ mặt nghiêm trọng, cẩn thận đề phòng.