Càng đi sâu vào bên trong Độc Nha Cốc thì sương mù màu xám lại càng dày đặc, tà khí cũng ngày càng nặng, ánh sáng cũng trở nên mơ hồ không rõ ràng.
"Cẩn thận" Mộ Vân Phàm lên tiếng cảnh báo.
Lời vừa nói ra thì Vân Kiệt bị công kích đã đưa tay rút ra một lá thiên sư Ngũ Lôi Phù đốt cháy.
Chỉ nghe một tiếng ầm lớn, lôi phù nổ tung, xà cổ ẩn nấp bên trong sương mù xám vừa mới hóa thành hình đã bị lôi phù nổ tung.
Xà cổ sau khi cắn người thì mới có thể kích phát ra độc tính được, không cắn trúng người thì độc tính của nó cũng không thể phát ra.
Chỉ qua một lần này mà sắc mặt của Vân Kiệt đã tái nhợt đi mấy phần.
Tự hắn phát giác ra, lại được Mộ Vân Phàm nhắc nhở cho nên mới có thể ứng phó kịp thời, chỉ cần phản ứng chậm thêm một chút nữa thì rất có khả năng hắn đã phải bỏ mạng nơi này.
Lại đi thêm khoảng chừng trăm trượng về phía trước nữa thì công kích của xà cổ lại càng ngày càng nhiều.
Vẫn may, mọi người vẫn luôn có lòng cảnh giác, đi cũng rất chậm cho nên mới không có thương vong.
Nhưng mà cứ đi tiếp như vậy cũng giống như đi trên dây vậy, sự kinh hoảng đã tiêu hao rất lớn thần niệm.
Mộ Vân Phàm không chịu bỏ cuộc, những người khác cũng chỉ có thể tiếp tục theo cô ấy đi về phía trước.
"Tạ Nhị, tại sao xà cổ không công kích ngươi?" Tống Thanh Sơn hiểu lầm tôi là tình địch của hắn, nên thần niệm thỉnh thoảng vẫn luôn đặt trên người tôi, cuối cùng đã bị hắn tìm ra một chỗ không bình thường.
"May mắn thôi" Tôi nói.
"Ở đâu ra mà có lắm may mắn thế, trên người ngươi có phải là mang theo pháp bảo trừ tà gì hay không?" Tống Thành Sơn hỏi.
"Thực sự không có.
" Tôi mở hai bàn tay ra, cười khổ nói.
Tôi làm gì có pháp bảo, chẳng qua là bản thân đạo thể thiên tôn của tôi vốn chính là một pháp bảo.
"Tạ Nhị, hay là ngươi ở phía trước mở đường đi, chúng tôi cũng có thể nhẹ nhõm hơn một chút.
" Vân Kiệt nói.
Có tôi đi ở phía trước, thì tần suất bị xà cổ tấn công cũng giảm xuống không ít.
Bất quá có một điểm không tốt, hình như là tôi đã kích phát lòng thù hận của cổ nguyên, có loại cảm giác như bị vật đại hung âm trầm nhìn chằm chằm vào.
Tâm cảnh của tôi ở cảnh giới thiên tôn đỉnh phong, thứ có thể khiến cho tôi sinh ra cảm giác sợ hãi tuyệt đối không phải là cổ vương, ít nhất thì cũng phải ở cảnh giới cổ thần.
Độc xà cảnh giới cổ thần có chiến lực bằng với cảnh giới thiên tôn, căn bản không phải là thứ mà người thủ thành có thể đối phó được.
Điều khiến tôi cảm thấy kỳ quái chính là một cái Độc Nha Cốc nho nhỏ làm sao có thể có cổ thần tồn tại được? Thập Vạn Đại Sơn hung hiểm như vậy, trải qua vô số ngàn năm thì mới có được một Cổ Ma Bách Lý Xuân Thu, cổ thần lại chưa từng nghe nói tới.
Lúc đó tôi suy nghĩ trăm ngàn lần vẫn không tìm được lời giải, sau này thì tôi mới biết được, sự xuất hiện của cổ thần có liên quan đến Vạn Ma Điện.
Kiêm Hà mở cửa truyền tống thông đến Thái Cổ Ma Giới, đem đi chúng ma bên trong Vạn Ma Điện, mà bên dưới Vạn Mà Điện còn trấn áp vô cùng vô tận Viễn Cổ Hung Cổ, trong đó có tồn tại cấp bậc cổ thần.
Ma có thể đi theo Kiêm Hà đến Thái Cổ Ma Giới, nhưng Cổ thì không được.
Mất đi sự trấn áp của Vạn Ma Điện những con viễn cổ hung cổ, tà ác đến cùng cực này bắt đầu lần lượt xuất thế.
Độc Xà Cổ Thần ở Độc Nha Cốc chỉ là thứ rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn đầu tiên, mang ý đồ tiếp cận biên cương của nhân tộc, còn những viễn cổ hung cổ khác thì vẫn còn ở bên trong Thập Vạn Đại Sơn chưa xuất thế.
"Tạ Nhị, tại sao không đi tiếp?" Tống Thanh Sơn hỏi.
"Không thể đi tiếp nữa, hiện tại chúng ta rời khỏi đây, lập tức thông tri cho cao tầng của Khoa Linh Dị, chuyện này không phải là chuyện mà Quân Đoàn Thủ Vệ Trấn Nam Quan có thể giải quyết được.
" Tôi nói.
Muốn đối phó với cổ thần thì hoặc là xuất động ra trận thế phóng xạ điện từ cỡ lớn, hoặc là có thể mời được tạ uẩn hay là từ phúc ra tay.
Với quân đoàn phòng hộ của khoa linh dị ở Trấn Nam Quan hiện tại thì chỉ có thể đối phó với cấp bậc cổ vương, căn bản không thể đối phó được cổ thần.
"Ngươi phát hiện được gì?" Mộ Vân Phàm hỏi.
"Ta hoài nghi sâu bên trong Độc Nha Cốc có ẩn nấp một cổ thần" Tôi nói.
"Buồn cười, cổ thần vốn là tồn tại cảnh giới thiên tôn, nếu như nơi này có cổ thần thì tại sao ta không cảm thấy uy áp thần niệm đến từ thượng vị giả? Rõ ràng là bản thân ngươi nhát gan, không dám đi về phía trước nữa.
" Tống Thanh Sơn nói.
"Ngươi không cảm giác được là bởi vì nó không có nhắm vào ngươi.
""Cổ thần tức giận, huyết lưu phù đồ nếu như thật sự có cổ động thì chúng ta sớm đã chết hết ở đây rồi.
"- Giải thích câu "huyết lưu phù đồ" nghĩa là tượng phật chảy máu.
Hết giải thích.
Thật sự tôi rất muốn nói với Tống Thanh Sơn, sở dĩ cổ thần vẫn không ra tay là vì cố kỵ tôi.
Nhưng mà tôi không hề muốn để lộ thực lực của bản thân một chút nào, càng không muốn để lộ thân phận này.
Tống Thanh Sơn không tin tôi, Mộ Vân Phàm cẩn thận cảm giác một lúc, hoài nghi liếc nhìn tôi nói: " Tạ Nhị nơi này không thể xuất hiện cổ thần được, Viễn Cổ Hung Thú sớm đã bị diệt sạch ở nhân gian, nhân gian cũng không thể nào xuất hiện cổ thần.
""Mộ tướng quân, tin tưởng tôi" Tôi dùng thần niệm truyền âm cho cô ấy.
"Rốt cuộc ngươi đã phát hiện ra cái gì?""Cổ thần, Độc Nha Cốc có cổ thần tồn tại.
Sở dĩ nó không công kích chúng ta là bởi vì nó đang dưỡng dục cổ.
Hiện tại rời khỏi nơi này, lập tức thông tri cho cao tầng của Khoa Linh Dị, tin tức này nhất định phải truyền đến Ly Sơn"Mộ Vân Phàm nhìn tôi, tôi cũng nhìn cô ấy.
Nếu như cô ấy muốn tiếp tục đi về phía trước sẽ khiến cho tôi rơi vào tình thế vô cùng khó khăn, quan trọng nhất chính là cho dù tôi có để lộ thân phận cũng chưa chắc đã có thể bảo hộ bọn họ chu toàn, cổ thần giỏi về việc ẩn nấp, công kích có thể xuất hiện từ khắp hướng.
"Được, rút lui" Mộ Vân Phàm rốt cuộc cũng lựa chọn tin tưởng tôi.
Nhưng mà ngay khi chúng tôi đang chuẩn bị rút lui thì tôi đột nhiên cảm giác được cổ thần đột nhiên càng trở nên cuồng bạo hơn!