Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 847 - Chương 847: Tế Khứu Sắc Vi (1).

Chương 847: Tế Khứu Sắc Vi (1).

Cổ thần có thể cảm nhận được sự uy hiếp của tôi đối với nó, nhưng dù sao nó cũng là sinh vật có thần trí thấp, khi nhìn thấy tôi quay người rời đi, bản năng săn mồi của nó liền bị kích phát ra.

Thật ra rất nhiều dã thú có trí lực kém đều có loại bản năng này, ví dụ như Lại Bì Cú nếu như đối mặt với nó thì nó sẽ lùi về phía sau, nhưng nếu như quay người rời đi thì nó khẳng định sẽ kêu gào xông đến từ phía sau.

Sự nhượng bộ của tôi khiến cho cổ thần sinh ra hiểu lầm, nó cho rằng tôi muốn bỏ chạy, từ sâu bên trong độc nha cốc xuất hiện một mảng mây màu xanh lục.

"Đi nhanh" Tôi nói.

Mộ Vân Phàm quay đầu nhìn tôi một cái, sắc mặt liền trắng bệch, lập tức thi triển thân pháp.

Ba người Tống Thanh Sơn, Vân Kiệt, Trương Nhậm Trọng cũng tự mình thi triển thần thông, cấp tốc dựa theo đường đến đây mà quay lại.

Tuy rằng bọn họ vẫn không tin nơi này có cổ thần tồn tại, nhưng mà mảng mây xanh lục nổi lên từ sâu bên trong Độc Nha Cốc đã khiến cho họ sinh ra cảm giác nguy cơ mà trước giờ chưa từng có.

Hiện tại nếu như không đi thì sẽ phải đối mặt với hàng ngàn hàng vạn đòn công kích của xà cổ, việc này đã vượt qua phạm vi mà năng lực của họ có thể ứng phó.

Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn bốn người bọn họ ngày càng đi xa, cuối cùng biến mất không thấy bóng dáng đâu.

Tôi không thể chạy trốn cùng bọn họ, bởi vì tốc độ của họ dù có nhanh đến đâu cũng không thể nhanh hơn lưu độc của cổ thần, hiện tại người mà cổ thần đang nhắm vào là tôi, nếu như tôi ở cùng bọn họ thì nhất định sẽ khiến cho họ gặp tai ương.

Lục ý trong không khí càng ngày càng nồng đậm, chỉ trong nháy mắt tôi đã có thể phát giác được không dưới một trăm con xà cổ tồn tại.

Đạo thể thiên tôn có thể đối phó với những cổ tộc thông thường, nhưng lại không thể đối phó với lưu độc do bản thân cổ thần phát ra.

Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhiên ý thức được tôi đã phạm phải một sai lầm.

Tôi ở lại đây có thể ngăn cản cổ thần thành công, nhưng mà tôi phải giải quyết nó như thế nào?Sau khi lấy kiếm nhập đạo thì tôi liền từ bỏ việc tu luyện pháp thuật thần thông ngũ hành, việc duy nhất tôi biết chính là vẽ phù, nhưng mà phù chú không thể đối phó được cổ thần.

Tôi đã phong bế huyền quan của bản thân, không thể dùng đến ba kiếm đạo thái cổ, cũng không thể giải phóng ra kiếm khí lưu hình.

Tuy rằng tôi có thể phá giải phong ấn bất cứ lúc nào, nhưng nếu làm như vậy thì đồng nghĩa với việc tôi đã tiếp nhận sự thật bản thân chính là ma đạo tổ sư sau khi niết bàn, nói rõ rằng tôi đã khuất phục vận mệnh.

Tôi rơi vào tình thế khó khăn, trong thức hải dường như vẫn luôn có một thanh âm nói rằng: " Tạ Lan muốn phân rõ giới hạn với ngài, thì ngươi trả là cái thá gì hết.

"Trong lúc tôi đang đứng giữa hai lựa chọn khó khăn, thì cổ thần từ huyệt động dưới mặt đất ở sâu bên trong Độc Nha Cốc đã đi lên phía trên, ánh mắt tôi nhìn chằm chằm vào mảng sương mù ở sâu bên trong Độc Nha Cốc, bên trong đó lộ ra hai điểm u mang màu xanh biếc, to như đầu người, đó là đôi mắt của nó.

Tôi dùng thần niệm để quan sát nó, bản thân cổ thần chính là một con xà độc cực lớn, thân thể của nó giống như không hề có giới hạn vậy, kéo dài vô cùng vô tận bên trong sương mù.

Cổ thần di chuyển vô cùng chậm chạp, vừa tiến đến gần tôi vừa không ngừng giải phóng ra lưu độc của xà cổ, rồi để nó hóa thành hình rắn bên trong sương mù, mai phục tầng tầng lớp lớp ở xung quanh tôi.

Mắt thấy thời gian đã không còn lại bao nhiêu, tôi nhẹ thở dài một hơi, không chấp nhận bản thân là Ma Đạo Tổ Sư, không có nghĩa là tôi bằng lòng lấy cái chết để chứng minh.

Từ trước đến nay, tôi đều có lòng kính sợ đối với tử vong, cũng giống như tôi kính sợ sinh mạng vậy.

Tôi chỉ mượn dùng lực lượng của hắn, không hề đại biểu cho việc tôi tiếp nhận sự an bài số mệnh của hắn, càng huống hồ những lực lượng này không phải toàn bộ đều là của hắn, trong đó cũng có tâm huyết do bản thân tôi bỏ ra.

Từ khi tôi lấy kiếm nhập đạo đến nay thì trên con đường tu hành kiếm đạo tôi chưa hề lười biếng nữa phần, tuy rằng không chấp mê như Lữ Thuần Dương, nhưng cũng đã gần như hao hết sạch mọi tinh lực của tôi.

Bên trong kiếm đạo có thể ngộ thuộc về bản thân tôi, có rất nhiều thứ đều là tôi thể ngộ ra từ kiếm ý và kiếm pháp võ đạo.

Long Hình Kiếm Khí, Kiếm Khí Hóa Long chính là những thứ thuộc về riêng bản thân tạ lan tôi.

Nghĩ như vậy thì tôi cảm thấy tôi vì muốn sống sót mà sử dụng ba kiếm đạo thái cổ thì cũng không hề quá phận.

Nhưng mà ngay khi tôi chuẩn bị phá bỏ phong ấn của huyền quan thì Mộ Vân Phàm lại quay về rồi.

Hiện tại xà cổ đã hoàn toàn hóa hình, thằng hà sa số những con rắn màu xanh lục vây cách năm trượng xung quanh tôi, miệng rắn mở ra, phát ra âm thanh xì xì.

Nhìn thấy tôi bị vô số con xà cổ vây quanh, Mộ Vân Phàm dừng lại, vẻ mặt ngày càng lo lắng, lớn tiếng nói với tôi:" Tạ Nhị, tại sao ngươi không đi cùng chúng ta?"Tôi đã bị cổ thần nhắm vào, tôi đi đến đâu thì sẽ đem xà cổ đến đó, Mộ tướng quân, cô nhanh chóng quay về thông tri cho người của Khoa Linh Dị đến xử lý, tôi không thể cầm cự quá lâu.

" Tôi nói.

"Ngươi sẽ chết sao?" Mộ Vân Phàm mở miệng hỏi.

Bình Luận (0)
Comment