Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 848 - Chương 848: Tế Khứu Sắc Vi (2).

Chương 848: Tế Khứu Sắc Vi (2).

"Nếu như cô vẫn không chịu đi, thì cô cũng sẽ chết ở đây.

"Nghe tôi nói như vậy, theo bản năng, Mộ Vân Phàm liền lùi về sau vài bước, lông mày nhíu lại.

Chẳng có ai mà không sợ chết, bản thân cô ấy cũng đã từng nói, chính là bởi vì sợ chết cho nên cô ấy mới không có theo khương tuyết dương gia nhập ma đạo.

Cô ấy muốn quay người rời đi, nhưng lại nhớ đến trách nhiệm của một tướng quân, cần phải chiếu cố tốt binh lính của mình.

Chỉ trong giây lát khi cô ấy do dự thì cổ thần đã phá sương mù mà ra, lộ ra một cái đầu ba sừng dữ tợn xấu xí.

Hai mắt rắn như hai cái đèn lồng màu xanh lục cực lớn, đầu rắn rất dẹp, miệng hơi hơi mở ra, bên trên răng độc độc lấp lánh ánh sáng xanh, hàn ý rét lạnh, một cái lưỡi rắn đỏ tươi như đẫm máu không ngừng hô hấp phát ra tiếng xi xi.

Theo hơi thở của nó, từng mảnh từng mảnh sương mù xanh bay ra từ trong miệng nó.

Cổ thần dù sao cũng là hung vật cấp bậc thiên tôn, phạm vi phóng xạ của uy áp thần niệm vô cùng lớn, có thể phá sương mù mà ra, cho nên thần niệm của nó cũng bao cả Mộ Vân Phàm vào trong.

Mộ Vân Phàm là cảnh giới nửa bước thiên tôn, bị uy áp thần niệm của thượng vị giả trấn áp đến cả người run rẩy chẳng dám động đậy.

Lần này cô ấy có muốn đi thì cũng không đi được nữa.

"Đây là quái vật gì vậy?" Mộ Vân Phàm nhìn thân thể lộ ra ngoài của cổ thần, vừa kinh vừa sợ hỏi tôi.

"Cổ thần""Thì ra những gì ngươi nói là thật""Đáng tiếc là cô tin tưởng tôi quá muộn rồi" Tôi thở dài nói.

"Tạ Nhị, hiện tại chúng ta phải làm gì? Đợi chết sao?"Nói chuyện với tôi có thể giảm bớt nỗi sợ hãi trong lòng cô ấy, cho nên cô ấy một khắc cũng không muốn dừng lại.

Đây là bệnh chung của nữ nhân, nói chuyện có thể giảm bớt rất nhiều cảm xúc tiêu cực.

“Nếu như không muốn chúng ta đều phải chết ở đây thì đem kiếm của cô cho tôi mượn dùng một chút.

”Mộ Vân Phàm nhìn thanh kiếm pháp sư trai trám trong tay một cái liền lập tức ném nó cho tôi.

Cầm kiếm trong tay, nội tâm của tôi liền sinh ra vài phần an ổn.

Tốc độ xuất kiếm của tôi rất nhanh, đạo thể thiên tôn lại càng khiến tôi có được tốc độ không gì sánh kịp.

Có Mộ Vân Phàm ở đây cho nên tôi không muốn để lộ thực lực quá nhiều, một khi tôi triệu hoán ra kiếm thai, thì đồng nghĩa với việc tôi để lộ thân phận bản thân chính là Ma Đạo Tổ Sư.

Bởi vì trước mắt mà nói thì chỉ có Ma Đạo Tổ Sư Tạ Lan mới có kiếm thai.

Trận quyết đấu với Lữ Thuần Dương ở Cổ Thành Huệ Viễn và cả trận chiến ở Cổ Địa Hoang Mạc Long Môn sau này đã khiến cho kẻ tu hành trong toàn thiên hạ biết rằng tôi đã ngưng tụ được kiếm thai, hơn nữa không chỉ một thanh mà còn là ba thanh.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là kiếm pháp sư trai trám của Mộ Vân Phàm quá bình thường, không thể dung nạp quá nhiều kiếm khí, thậm chí đến cả một cái kiếm khí lưu hình cũng không thể thi triển ra được.

Kiếm pháp sư là dùng để thi triển thuật pháp thần thông, bản thân nó vốn cũng không phải sát kiếm để kích phát ra kiếm khí, không thể nào giải phóng ra kiếm khí lưu hình, nên tôi chỉ có thể dùng kiếm pháp của võ đạo để đối phó với xà cổ.

Còn về con cổ thần độc xà đó thì phải xem nó có giác ngộ của sinh vật cấp thấp hay không.

Tôi có thể dùng kiếm pháp võ đạo để diệt sạch hết xà cổ, nhưng bản thân nó ra tay thì tôi khẳng định phải dùng đến kiếm thai, cho dù có để lộ thân phận cũng không đáng tiếc.

Cho dù tôi không hề giải phóng ra một chút thần niệm uy áp của thiên tôn định phong nào thì bản năng của cổ thần cũng sinh ra sự sợ hãi đối với tôi, đợi đến khi nó chỉ còn cách tôi khoảng năm mươi trượng thì nó liền ngừng lại, đôi mắt oán độc khóa chặt, nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi bình tĩnh đối mắt với nó, cục diện rơi vào bế tắc.

Cuối cùng, cổ thần chiến thắng sự sợ hãi của bản thân, nó phát ra tiếng kêu to chói tai, hạ lệnh tấn công cho hằng hà xa số những con xà cổ đang quay xung quanh tôi.

Tôi vận chuyển kiếm khí bên trong thân thể mà không phát ra ngoài, chỉ thắp lên một điểm sáng ở trên mũi kiếm pháp sư trai trám, ngay lúc mà xà cổ đều đã hóa hình xong, tôi liền thi triển ra Bạo Vũ Kiếm mà võ đạo đã thất truyền từ lâu.

Hiện tại đã có hàng ngàn hàng vạn con xà cổ mai phục bên cạnh tôi, cùng nhau gào rú lên cắn tới.

Lôi Đình Băng Tháp Thiên Hà Liệt, Bạo Vũ Khuynh Bồn Kiếm Hoàng Hôn.

Tức là Tựa thế sấm sét đánh nứt thiên hà, kiếm hoàng hôn rơi như mua to trút nước.

Xà ảnh trùng trùng, kiếm vũ điệp điệp.

Bên trong tầng tầng xà ảnh, chỉ thấy một điểm kiếm sáng dựa theo chiêu kiếm mà nối tiếp thành dây, lại đan chéo thành lưới.

Sau khi vướng vào lưới kiếm dày đặt thì xà cổ liền hóa thành từng luồng từng luồng sương mù xanh, nhanh chóng tan biến.

Không thấy máu, độc tính của xà cổ cũng không thể kích phát ra được, những sương mù xanh này không thể tạo thành bất cứ thương tích gì cho tôi.

Không cần dùng đến kiếm khí lưu hình, không dùng đến kiếm hải, cũng không dùng kiếm khí cự long, tôi chỉ dựa vào kiếm pháp võ đạo, kiếm ý của Bạo Vũ Kiếm để diệt sát xà cổ.

Kiếm khí bị tôi áp chế chặt chẽ bên trong thân kiếm, chỉ dựa vào uy lực của bản thân kiếm pháp để diệt trừ xà cổ, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu không có kẻ hở.

Kiếm đạo không có cảnh giới cuối cùng, ba đạo kiếm pháp thái cổ tuy rằng đã đạt đến đỉnh cao, có uy lực vô cùng.

Tâm Hữu Mãnh Hổ, Tế Khứu Sắc Vi.

Tức là Dù là mãnh hổ cũng có khi ngửi hương Vi.

Ý nói rằng, dù có là mãnh hổ thì cũng có khi bị những thứ nhỏ bé, dịu dàng như hoa Tường Vi khuất phục.

Bạo Vũ Kiếm trong tay võ giả đương nhiên không thể so được với thuật pháp thần thông của cao thủ tu đạo, nhưng mà khi bộ kiếm pháp này được tôi dùng đạo thể thiên tôn thi triển ra lại thêm tạo nghệ của tôi đối với tu hành kiếm đạo thì lập tức có thể sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Bình Luận (0)
Comment