Chiêu thức Bạo Vũ Kiếm cũ kỹ này ở trong tay tôi lại có thể phát ra một sinh cơ hoàn toàn mới, đến cả bản thân tôi cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Đại đạo khó cầu, thiên tôn khó chứng, vác theo Cờ Chiêu Hồn của Ma Đạo trên vai nên tôi vô cùng khát cầu đối với việc để tăng tu vi cảnh giới, bởi vì chỉ có thực lực mạnh mẽ thì mới có thể dẫn dắt Ma Đạo từng bước trưởng thành, đánh thắng Trận Chiến Phong Thần.
Hơn nữa tôi bị Ma Đạo Tổ Sư tính kế vô cùng chặt chẽ, cơ duyên trên con đường tu hành thì cũng vô cùng vô tận hơn so với người khác, đề thăng cảnh giới thần tốc, chỉ ngắn ngủi ba mươi năm tu hành đã có thể thắng được người khác tu hành ba ngàn năm.
Lúc đầu tôi cũng hoài nghi, nhưng hiện tại sau khi biết bản thân chính là thân thể niết bàn của Ma Đạo Tổ Sư thì tôi không còn cảm thấy kỳ quái nữa.
Cả đường này tôi cứ như là cưỡi ngựa xem hoa nhưng lại phi nhanh đi, trên thực tế con đường mà tôi đi qua đều là đường mà hắn ấy đi qua, những khó khăn, khốn cảnh trên con đường tu hành đều đã bị hắn xem qua và giải quyết hết rồi.
Cũng bởi vì bản thân tôi thăng cấp quá nhanh cho nên mới khiến cho bản năng của tôi lơ là đi rất nhiều thứ.
Trước kia tôi vẫn luôn lấy chiến lực làm tiêu chuẩn, nhưng lại không biết rằng đại đạo không nơi nào không có, một góc nhỏ bé cũng có thể rình mò được huyền cơ của thiên địa.
Bạo Vũ Kiếm của võ đạo không thể đối kháng nổi một chiêu của thiên tôn, đừng nói đến thiên tôn, cho dù chỉ là một cao thủ thuật pháp thần thông ở cấp nửa bước thiên tôn thì cũng không đánh lại.
Nhưng mà dùng để đối phó với xà cổ có độc tính mãnh liệt, nhưng lực phòng ngự lại chẳng được bao nhiêu thì lại rất có tác dụng.
Là vì xích có sở trường, thốn có sở đoản.
Xà cổ do cổ thần phát ra hữu hình vô thực nên không thể tổn thương được, tốc độ lại cực nhanh, một khi bị cắn trúng thì đạo thể thiên tôn cũng khó mà ngăn cản được, tôi dùng bạo vũ kiếm đã có thể giải quyết vấn đề này một cách hoàn mỹ, lại hợp với kiếm đạo áo nghĩa, quả thực là so với xây dựng kiếm hải để hố chết thiên tôn càng khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn.
Theo sự công kích gần như điên cuồng của Bạo Vũ Kiếm, xà hình ẩn nấp bên trong không khí dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà biến mất, lần lượt hóa thành từng màng sương mù màu xanh, chậm rãi tiêu tán.
Đợi đến khi tôi chém chết một con xà cỗ cuối cùng thì bầu không khí khôi phục lại sự yên tĩnh, tôi lại lần nữa quay người đối mặt với độc xà cổ thần.
Phóng thích xà cổ là thần thông công kích chủ yếu của cổ thần, thực ra bản thân cổ thần thì không có lực công kích quá mạnh, còn xa mới so được với những hung thú hồng hoang đồng cấp.
Nhìn thấy chỗ dựa là xà cổ của nó đã bị tôi dùng kiếm pháp phá vỡ, ý niệm oán độc trong mắt cổ thân lại càng mãnh liệt hơn, đồng thời còn có một chút hoang mang.
Toàn bộ quá trình chiến đấu tôi không hề dùng đến bất cứ thần thông của thiên tôn nào, cũng không hề giải phóng ra thần niệm của thiên tôn đỉnh phong để áp chế nó, cái tôi dùng chỉ là kiếm pháp võ đạo nhìn thì bình thường nhưng thật ra lại hàm chứa áo nghĩa mạnh nhất của kiếm đạo.
Cổ thần rất hoang mang, hiển nhiên là với tâm trí của nó thì không thể nào lý giải được chuyện này.
Nó âm mưu muốn dùng uy áp của thần niệm để kiềm chế tôi, thần niệm cuồng cuộn như thủy triều nhưng tôi lại giống như một viên đá cứng đầu giữa dòng nước, căn bản không hề bị dao động.
Tôi hi vọng rằng nó có thể chủ động rút lui, như vậy thì tôi chỉ cần giải thích với Mộ Vân Phàm về chuyện kiếm pháp là được rồi.
Nhưng mà nếu như bản thân nó phát động công kích với tôi thì tôi cũng không thể nào tiếp tục che giấu thân phận nữa.
Đáng tiếc là bản thân cổ chính là tà ác, tuy rằng nó cũng sẽ sợ hãi nhưng mà đó chỉ là khi đối mặt với uy áp thần niệm của thượng vị giả, mà biểu hiện của tôi chỉ khiến nó cảm thấy hoang mang, hoàn toàn không đủ để khiến nó rút lui.
Quả nhiên sau một lúc giằng co thì bản thân con độc xà cổ thần này rốt cuộc cũng xông lên.
Bản thân cổ thần có hình thể như cự long, vừa động đậy thì sát ý đã kích động khiến cho toàn độc nha cốc lập tức thay đổi.
Nuối nhổ sương mù xám, hóa thành tinh phong sầu vân.
Mộ Vân Phàm vốn vẫn đang khổ sở chống đỡ nhưng sau khi bị sát ý ngập tràn của cổ thần phủ xuống thì thân thể choáng một cái liền há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Tự quay đầu nhìn thảm trạng của cô ấy chỉ sợ cổ thần còn chưa xét đến trước mặt tôi thì Mộ Vân Phàm đã không để chống đỡ nổi nữa rồi.
Mặc dù cảnh giới của cô ấy là nửa bước thiên tôn nhưng lại có một khoảng cách vô cùng lớn đối với đỉnh phong, hơn nữa lại không hề trải qua kinh nghiệm sinh tử để ma luyện, thần hồn vô cùng yếu ớt, trên thực tế lực chiến đấu còn không bằng cả vương giả dũng sĩ của Mộc Tộc có thiên tính tự nhiên.
Thấy vậy, tôi không còn do dự nữa, giải phong ấn của huyền quan trong phút chốc, đồng thời còn mở ra huyệt thần đình.