Cùng Nghi Hoặc Ma Tôn đối chiến, chẳng khác nào tự mình chiến đấu với chính mìnhHắn ta có thể nhìn thấu tất cả ý định của tôi, lại có thể mô phỏng hoàn mỹ chiến lực của tôi.
Quả thực là một trận đấu khiến người ta tiêu tan hết nhuệ khí.
Chỉ là, chuyện này đối với tôi mà nói cũng là một trải nghiệm tuyệt vời.
Nếu như được phép, tôi muốn kéo dài trận đấu này vô thời hạn.
Bởi vì chỉ khi chiến đấu với bản thân mới có thể tìm ra điểm yếu của mình.
Kể từ khi bước chân vào con đường tu đạo, thiếu sót lớn nhất của tôi chính là thời gian tu hành quá nhiều, mà sức mạnh chiến đấu lại tăng lên quá nhanh.
Đừng nói tới chuyện không có thời gian tỉ mỉ nghiên cứu Thái Cổ Kiếm Đạo, ngay cả kiếm pháp võ đạo tôi cũng chưa thể lĩnh hội sâu sắc, kỹ càng.
Có câu này rất hay: “Trăm nghe không bằng một thấy, mà trăm thấy không bằng một làm.
” Nếu chỉ nhìn thấy những gì viết trên giấy thì chỉ là sự nông cạn, cái thâm sâu phải tự mình lĩnh hội và thực hành.
Rất nhiều chuyện có thể suy nghĩ để hiểu được, thế nhưng hiểu được vĩnh viễn chẳng bằng tự mình làm.
Bởi vì khi chúng ta bắt tay vào thực hiện, ngoài việc có thể lĩnh ngộ thêm sâu sắc còn có thể tạo nên niềm vui bất ngờ cho chính mình.
Ví dụ như lúc tôi dùng Bạo Vũ Kiếm của kiếm pháp võ đạo chém chết Cổ Xà tại Độc Nha Cốc, trải nghiệm đó cho đến giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy rất ngạc nhiên, rất thú vị.
Nhìn thấy ao nhỏ mà suy ra biển lớn, ngay cả mãnh hổ cũng có lúc thưởng thức hoa tường vi.
Bởi vậy, tôi rất trân trọng trận chiến này.
Kiếm pháp đầu tiên tôi sử dụng chính là Thất Sát KiếmBộ kiếm pháp này tôi đã không dùng nhiều năm nay, cũng đã quên đi cảm giác kích động khi lần đầu lĩnh ngộ được.
Anh hùng vô lộ, tứ diện sở ca, chiến hồn bích huyết, khỉ viết vô y, hậu hội vô kỳ, tử đắc kỳ sở, kiếm xuất vô hối.
Nghĩa là Anh hùng gặp cảnh tuyệt lộ, bốn bề vây hãm, máu hồn nhuộm chiến kỳ, há nói gì chuyện không áo, chẳng hẹn ngày sau gặp lại, chết có ý nghĩa, đã xuất kiếm thì lòng này chẳng hối hận.
Chiêu kiếm quen thuộc, lúc kiếm được xuất ra đồng thời cũng gợi lại cho tôi hồi ức xưa cũ.
Thất Sát Kiếm, mỗi một kiếm đều mang tâm cảnh riêng.
Đặc biệt là Hậu Hội Vô Kỳ và Tử Đắc Kỳ Sở, hai chiêu kiếm xuất phát từ điển cố Kiếm sư Chu Thế Hào thời Nam Tống.
Nếu đã “hậu hội vô kỳ”, vậy chúc người “tử đắc kỳ sở.
” Tức là nếu đã chẳng hẹn gặp gặp lại, vậy chúc người chết có ý nghĩa.
Thất Sát Kiếm, chính là bảy chiếc khuy áo mà tôi đã đánh mất.
Mà trong lúc tìm lại bảy chiếc khuy áo, tôi đã thay một bộ y phục hoàn toàn mới.
Giống với dự đoán, tôi vừa xuất ra Thất Sát Kiếm, Nghi Hoặc Ma Tôn cũng dùng Thất Sát Kiếm chiến đấu với tôi, ngay cả sức mạnh chiến đấu cũng giống nhau như đúc.
Tôi đem hắn ta trở thành đối thủ giúp mình rèn luyện, hắn đem tôi trở thành kẻ tiêu khiển giết thời gian.
Chúng tôi mỗi người đều có kế hoạch và ý đồ riêng.
Thất Sát Kiếm là do sát tâm tạo thành, hiện giờ tôi là kẻ không có trái tim, cho nên bộ kiếm pháp này chẳng những không còn ý chí sát phạt của ngày xưa, ngược lại bởi vì tràn đầy cảm xúc của hồi ức mà trở nên ấm áp vô cùng.
Kiếm phong lạnh lẽo, kiếm ý nhu tình.
Thất Sát Kiếm hoàn tất ra trận, tôi liền kết nối với Ma Kiếm.
Hình dáng kiếm khí của Ma Kiếm cực kỳ đơn giản, cũng không có chút biến hóa dư thừa nào, bởi vì là kiếm khí của Ma Kiếm mà có chút cuồng dã.
Ma Kiếm cuồn cuồn, đã xuất ra liền không thể chặn.
Sau khi đạt tới trình độ viên mãn đại thành, trong những trận tấn công cận chiến, Ma Kiếm của tôi còn có thể đẩy lùi sức mạnh biến hóa thần thông.
Hai kẻ chúng tôi càng đánh càng nhanh, mỗi lần hai thanh Thuần Quân va chạm vào nhau đều khiến cả hai đồng thời bị đánh bật.
Cho tới khi tôi đem kiếm ý của Ma Kiếm rút ra hết, dưới chân mỗi người đều xuất hiện một luồng kiếm hải.
Sau đó, tôi dùng Quỷ Kiếm đối đầu với Nghi Hoặc Ma Tôn.
Quỷ Kiếm âm u, bí hiểm khó dò, không thể nhìn thấu.
Ngay cả khi Nghi Hoặc Ma Tôn có thể sao chép chiến lực của tôi một cách hoàn mỹ cũng không cách nào kịp thời đem kiếm khí Quỷ Kiếm hóa hình cùng lúc với tôi.
Trong trận chiến Quỷ Kiếm này, cả hai chúng tôi đều bị thương.
Chỉ có điều, tôi là thật sự đổ máu, bị kiếm khí biến hóa thần thông của Quỷ Kiếm xuyên thủng thân thể Thiên Tôn, mà thương tích của hắn ta chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Trận chiến Quỷ Kiếm kéo dài rất lâu, tôi cố ý kéo dài tiết tất trận đấu.
Lại so sánh với Ma Kiếm vốn đã vô cùng quen thuộc, trong khi trình độ viên mãn đại thành của Quỷ Kiếm là do tôi đi đường tắt, dưới sự giúp đỡ của Cửu U Nữ Đế mới đạt được.
Trận chiến kéo dài càng lâu, thương tích của tôi càng nhiều.
Chỉ là, tất cả những điều này đều đáng giá.
Cho tới khi trận chiến Quỷ Kiếm kết thúc, dưới chân mỗi người đều xuất hiện một luồng kiếm hải Quỷ Kiếm.
Lúc này tôi mới tạm ngừng lại, khôi phục thương thế.
Mất đi tim ma, Thiên Tôn Đạo Thể rất khó hồi phục.
Hơn nữa sinh cơ mất đi cũng ảnh hưởng tới việc phát huy Thần Kiếm.
“Hai luồng kiếm hải này của ngươi đã là cực hạn rồi, tại sao lại dừng tay?” Nghi Hoặc Thiên Tôn nói.
“Không vội.
”