Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 862 - Chương 862: Trở Lại Ngày Hôm Qua (2).

Chương 862: Trở Lại Ngày Hôm Qua (2).

“Ngươi không vội ta cũng không vội, bất luận ngươi muốn trì hoàn bao lâu, hoặc là đánh lại từ đầu, ta đây đều vui vẻ phụng bồi.

”“Ngươi tin tưởng nhất định đánh bại ta như vậy sao?”“Ha ha, bởi vì ngươi sẽ suy yếu dần còn ta thì không.

Nếu như ta muốn, bất cứ lúc nào cũng đều có thể dùng trạng thái tốt nhất của chính ngươi, đợi khi ngươi yếu ớt liền kết liễu.

” Nhìn nụ cười xảo trá trên mặt hắn, tốt quyết định về sau vẫn cứ là nên bớt cười lại.

Dáng vẻ mà Nghi Hoặc Ma Tôn huyễn hóa chính là bản thân tôi, mọi biểu cảm của hắn vì thế mà giống tôi y hệt.

Kiếm hải bắt đầu lập lòe, đó là gợi ý cho việc sắp sửa biến mất.

Nếu như đánh lại một lần nữa, so với bây giờ tôi sẽ còn suy yếu hơn, mà Nghi Hoặc Ma Tôn thì không.

Vì vậy, mặc dù thương thế vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, tôi vẫn lựa chọn sử dụng Thần Kiếm.

Thần Kiếm mịt mù, tiếng sấm đột nhiên vang lên giữa khoảng không vắng lặngKiếm khí Thần Kiếm vừa hiện thân, Nghi Hoặc Ma Tôn liền lộ ra vẻ chấn kinh.

“Hóa ra ngươi còn lĩnh hội được Thái Cổ Thần Kiếm!” Dứt lời, Nghi Hoặc Thiên Tôn vội vàng đuổi theo động tác của tôi, bắt đầu diễn hóa Thần Kiếm Chi Đạo.

Có câu nói gọi là “phải hiểu được đạo lý trước sau”, mặc cho hắn có năng lực mô phỏng hoàn mỹ cũng chẳng cách nào theo kịp tốc độ xuất kiếm của tôi.

Vì vậy, tới khi kiếm hải Thần Kiếm của tôi đã thành hình, hắn hãy còn kém tôi một bước.

Hai tay nắm chuôi, nhất kiếm vĩnh hằng.

Tôi dùng kiếm Thuần Quân cuốn lấy ba luồng kiếm hải chém về phía Nghi Hoặc Ma Tôn, mà hắn chỉ có thể từ bỏ tiếp tục ngưng tụ kiếm hải Thần Kiếm, hốt hoảng dùng kiếm hải Ma Kiếm và kiếm hải Quỷ Kiếm để đối phó với tôi.

Kiếm hải chạm vào nhau, cú va chạm bạo phát sức mạnh hủy diệt, có thể gọi là hủy thiên diệt địa.

Đại âm hi thanh; đại tượng vô hình.

Chính là “thanh âm cực lớn thì nghe không thấy, hình tượng cực lớn thì trông không thấy.

”Cả tòa Ma điện vô thanh vô tức liền sụp đổ, mấy thạch bích chạm khắc trong nháy mắt liền hóa thành bột mịn.

Mặt đất dưới chân nứt ra, cả ngọn Nghi Hoặc đều đang lặng lẽ chấn động.

Khói bụi khắp nơi, đất rung núi lắc.

Nghi Hoặc Ma Tôn hóa thành tôi, vì vậy, trong lúc trần ai lạc định này, nhìn thấy vẻ mặt đau đớn thống khổ như muốn tan vỡ của hắn, tôi thấy xót xa vô hạn.

- Giải thích câu "trần ai lạc định" nghĩa là bụi trần đã rơi xuống, kết quả đã được quyết định.

Hết giải thích.

Giết chết hắn, cũng là một lần tự tay chôn cất cho mình.

“Ngươi thắng rồi.

”Đây là câu nói cuối cùng của Nghi Hoặc Ma Tôn, lời này vừa dứt, hồn phách của hắn liền tan biến, Miêu Cương Cổ Địa từ nay chẳng còn Nghi Hoặc Ma Tôn nữa.

Việc này thế nhưng không giúp đỉnh Nghi Hoặc trở nên quang đãng thanh thuần, ngược lại bởi vì hung thể của hắn đã hóa thành sát ý vô tận khiến cho đỉnh núi tràn ngập sức mạnh nghi hoặc tà ma.

Sương mù càng lúc càng nồng đậm, tà ma do tà khí hóa thành càng lúc càng cường đại.

Có thể tưởng tượng như thế này, đợi tới lúc đại quân Đạo Môn tấn công đỉnh Nghi Hoặc, bọn họ sẽ gặp phải những tà ma còn mạnh hơn nhiều lần so với tà ma tôi đã gặp khi nãy, cái giá phải trả chắc chắn còn lớn hơn nữa.

Có điều những tà ma vừa mới sinh ra sẽ không tấn công tôi, bởi vì lúc Nghi Hoặc Thiên Tôn bị tôi giết chết, trong lồng ngực của tôi liền nhiều thêm một cỗ sức mạnh gọi là Kiên Định Chi Tâm.

Là kiên định, chứ không phải nghi hoặc.

Tôi ngồi xếp bằng bắt đầu trị thương, khôi phục thần niệm đã bị tổn hao khi trước, cảm ngộ sự gia tăng của tu vi kiếm đạo.

Trận đấu với Nghi Hoặc Ma Tôn đã giúp kiếm đạo hoàn thiện hơn rất nhiều.

Con đường của kiếm đạo là vô tận, trình độ viên mãn đại thành của Ma Kiếm và Quỷ Kiếm thế nhưng không phải là cảnh giới cuối cùng.

Đạo lý này cũng giống như người ta luyện quặng thành sắt, đã luyện thành công rồi, hãy còn có thể biến sắt thành thép.

Tôi không bỏ lỡ cơ duyên cảm ngộ tu hành này, không chỉ vậy còn tận lực dành nó cho Thần Kiếm.

Sau khi kết thúc cuộc chiến tại Miêu Cương Cổ Địa kết thúc, Thiên Đạo sẽ trở lại, ấy cũng là lúc cuộc chiến Phong Thần bắt đầu.

Trong Tam Đạo, thậm chí là Tam Giới, chiến lực của Ma Đạo có thể coi là yếu nhất.

Nếu muốn giành được chỗ đứng trong cuộc chiến Phong Thần, Ma Đạo nhất định phải có Chí Cường Đạo Tổ.

Ngay cả khi không thể dung hợp ba thanh kiếm này, tôi cũng bắt buộc phải khiến cho mỗi thanh đều đã đạt tới trình độ viên mãn đại thành.

Tam kiếm viên mãn đại thành, tôi cũng có thể đem chiến lực của mình luyện tới cảnh giới Chí Cường Đạo Tổ.

Núi thứ hai mà tôi lựa chọn khiêu chiến chính là đỉnh Tuyệt Vọng.

Trận chiến với tà ma tại Tuyệt Vọng thê lương vô cùng, bởi vì bị sự tuyệt vọng bủa vây, ý chí chiến đấu của tôi chẳng thể sinh ra.

Vì thế, đợi tới khi tôi chém tới đỉnh Tuyệt Vọng thì đã lãng phí rất nhiều thời gian so với khi ở núi Nghi Hoặc.

Trận chiến kéo dài và nhàm chán, đắm chìm trong tuyệt vọng khiến tâm trạng của tôi ủ rũ đến cực điểm, tới nỗi khi đã đến trước cửa Tuyệt Vọng Ma điện, ngay cả dũng khí xông vào tôi cũng chẳng có.

Tuyệt vọng, Ma Đạo từ hàn hoang xuất thế cho tới nay, mỗi trận chiến dường như đều là một trận khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Chỉ là, cuối cùng chúng tôi đều đã thắng trận.

Công thần lớn nhất ở đây chính là thê tử của tôi, Lâm Thùy Họa.

Tử Thần bất tử, Tử Thần vĩnh viễn cũng không tuyệt vọng.

Phá Quân đại tướng, món quà lớn nhất đã dành tặng cho Ma Đạo chính là dũng khí.

Tôi nhớ lại từng trận từng trận chiến đấu của Thùy Họa, cuối cùng từ sâu thẳm trong linh hồn liền sinh ra dũng khí mãnh liệt.

Trốn tránh chưa chắc đã dễ dàng, bình tĩnh đối mặt không nhất định sẽ khó khăn.

Lời này tôi đã nói vô số lần, cũng vô số lần nó đã trao cho tôi sức mạnh.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Có được dũng khí, hủy diệt Tuyệt Vọng Ma Tôn cũng là chuyện trong lòng bàn tay.

Sau trận chiến này, tôi đã có được cỗ sức mạnh thứ hai, gọi là Hi Vọng Chi Tâm!

Bình Luận (0)
Comment