Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 866 - Chương 866: Bại Giả Vô Nhan.

Chương 866: Bại Giả Vô Nhan.

Đẩy cổng lớn Ma điện ngạo mạn ra, tôi thấy một người đàn ông mặc áo bào đen đứng một mình lẻ loi ở giữa đại điện quay lưng về phía tôi.

Tôi đã thấy qua bối cảnh này rất nhiều lần, mỗi lần đều khiến tôi xúc động rơi lệ.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Trong quan tài trấn hồn, Ma đạo tổ sư một bước vượt qua hư không.

Ở Tuyết Vực Bí Cảnh, bức họa bằng da thú của hắn cũng chỉ có bóng lưng.

Ma quái kỳ ảo, miếu thần lớn bỏ hoangHuyễn ma huyền huyễn, dã tiên đại miếuTrước đây tôi vẫn nghi hoặc tại sao Ma đạo tổ sư lại chỉ có bóng lưng.

Về sau tôi đã hiểu, bóng lưng tượng trưng cho sự cô đơn.

Đồng thời cũng tượng trưng cho không ai bì kịp.

Giống như thơ của Trần Tử Ngang:Tiền bất kiến cổ nhân, Hậu bất kiến lai giả.

Niệm thiên địa chi du du, Độc sảng nhiên nhi khấp hạ.

Dịch nghĩaPhía trước không thấy người xưa,Phía sau không thấy người đời tiếp.

Ngẫm thấy rằng trời đất rộng lớn mênh mông,Một mình lẻ loi thấy đau lòng chợt rơi lệ.

Dịch Thơ, theo Hoàng Nguyên Chương dịch :Trước, không thấy người xưa, Sau, không người mới tới.

Ngẫm đất trời mênh mông vời vợi, Lệ bỗng rơi thương cảm mình ta.

Thiên đạo cho rằng, Ma đạo tổ sư là một người ngạo mạn.

Vùng đất Mao Giang Cổ Địa chính là hấp thụ sát khí thiên địa mà sinh ra, cho nên, Ma tôn thứ bảy lộ rõ chính là sự phản chiếu của Ma đạo tổ sư.

Mặc dù tôi biết rất rõ, bóng lưng này không phải Ma đạo tổ sư, mà chính là Ma tôn thứ 7 biến hóa.

Nhưng vẫn không thể nào ngăn được những giọt nước mắt lăn dài.

Đạo tổ, đạo tổ của Ma đạo!Chúng sinh bình đẳng, không phân biệt thứ hạng.

Quỷ thần u tối, tự mình lượng sức mình.

Chúng ta tại sao lại chiến đấu!Tôi khóc rồi, lúc này tôi yếu đuối như một đứa trẻ.

Sau khi mất đi tim ma, tôi mới hiểu đạo tổ ngày trước phải chịu đựng đau khổ như thế nào.

Sau khi mất đi tim ma, rồi mới hiểu rõ sự vĩ đại của đạo tổ.

Từng bước từng bước bút tích phi thường, vì tôi nghịch thiên cải mệnh, trù tính cơ duyên.

Thái Cổ Phong Ma, Thái Cổ Nguyệt Ma, Huyễn Ma Kiêm Hà, Ma Tâm, Quy Khư Anh Hùng Chi Kiếm, Nguyên Phượng tổ sư Hy Hòa, Quy Khư Bí Ẩn, Quy Khư Thanh Đế, Thủy Kỳ Lân Yến Thác, Quỷ kiếm kiếm phổ.

Quá khứ và hiện tại, Ma đạo tổ sư lựa chọn hết thảy.

Thậm chí ngay cả Thái cổ tam kiếm đạo đều có thể nói là cơ duyên hắn để lại cho tôi.

Không ít lần, cờ hiệu chiêu hồn huyền quan của tôi cũng là tôi nhận lấy từ tay hắn.

Mà bản thân hắn, trong lúc vì hết thảy ma đạo ma hóa, đẩy lui sự đàn áp của Thiên đạo, chịu đựng sự cô độc và tịch mịch vô cùng.

Không ai hiểu hắn, bởi vì hắn đi rất xa, không ai có tư cách đồng hành cùng hắn.

Ngay cả Phá Quân hộ pháp thiên tôn cũng không hiểu được hắn, Cửu U nữ đế từ miệng tôi mới biết đạo tổ là người vô tâm.

Một bóng lưng làm kinh ngạc đạo môn biết bao nhiêu năm?“Kiếm khí tung hoành tam vạn lý, nhất kiếm hàn quang thập cửu châu”Chính tôi, Ma đạo tổ sư!Trước mặt hắn, Ngọc Hoàng không có uy nghiêm thiên đế, Đạo Đức thiên tôn không dám giảng kinh thuyết pháp, Cửu U nữ đế chỉ có thể nén giận trong ánh mắt.

Thánh nhân lu mờ danh tiếng, đến nỗi trong tam giới không ai dám nhắc đến danh tính Ma đạo tổ sư, chỉ có thể xưng là đạo tổ.

Trận chiến này đối với tôi mà nói rất khó đánh.

Cho dù Ma tôn Ngạo Mạn đối với tôi không có đủ thần niệm áp chế của kẻ trên cơ, nhưng mà hắn có thể biến hóa thành hình ảnh phản chiếu của Ma đạo tổ sư chính điều này làm thần hồn tôi như mất trí, lòng tôi đại loạn và tôi căn bản không tìm thấy cách để khắc phục loại ảnh hưởng tiêu cực này.

“Ngũ hành thuận ngã nhâm ý du, tứ hải chúng sinh giai hữu duyên.

Mạn đạo hùng quan chân như thiết, vô danh cung nội tận thiện ngôn”Âm thanh hùng vĩ vang xa, hàm chứa thần lực vô tận.

Nghe Ma tôn Ngạo Mạn biến hóa thành Ma đạo tổ sư đọc ra những lời đó, sâu thẳm trong linh hồn tôi lập tức sinh ra xúc động muốn quỳ xuống hành lễ.

Tôi muốn quỳ xuống hét thật to, Ma đạo đệ tử, vạn thế thiên hồng May mắn thay, cờ chiêu hồn giữa huyền quan đã ngăn lại cảm giác kích động trong tôi, cờ chiêu hồn đã thức tỉnh tôi, hết thảy trước mắt đều là ảo tưởng, và tôi vừa mới là Ma đạo tổ sư hiện tại.

Tuy nhiên, cờ chiêu hồn chỉ có thể thức tỉnh tôi là Ma đạo tổ sư, nhưng lại không thể cho tôi dũng khí đối mặt với Ma tôn Ngạo Mạn.

Chỉ trách bối cảnh làm tôi khắc sâu trong ký ức, hằn in trong thần hồn tôi rồi.

Ma tôn Ngạo Mạn không vội ra tay với tôi, hắn rất hưởng thụ sự khuất phục của tôi.

Chính điều này đã làm hắn lộ ra sơ hở, bởi vì Ma đạo tổ sư không cần ai phải phục tùng.

Vạn thế thiên hồng của Ma đạo đệ tử, không phải là bị khuất phục bởi sức chiến đấu của ông ấy mà là bởi vì tinh thần truyền pháp lục đạo.

Chúng sinh bình đẳng là gì?Đạo tổ và đệ tử đều đối xử bình đẳng.

Thứ tự tôn ti là giáo lý của tiên đạo.

Nghĩ đến đây, tôi thẳng sống lưng mà nói: “ngươi không phải ông ấy”“Thì sao? Chúng tôi đều phạm vào nguyên tội ngạo mạn.

” Ma tôn Ngạo Mạn thản nhiên nói.

“Ngươi sai rồi, Ma đạo tổ sư không phải là người ngạo mạn.

” Tôi nói.

Ngược lại ông ấy là một người khiêm nhường, ông ấy hy vọng lục đạo chúng sinh đều có thể có tôn nghiêm mà sống.

“Coi thường uy nghiêm Thiên đạo, là sự ngạo mạn lớn nhất.

”“Thiên đạo bất nhân coi vạn vật như cỏ rác, trong mắt thiên đạo, chúng sinh đều không có tôn nghiêm”“Ha ha, không có quy luật làm sao chúng sinh mặt đất dung thân, chết tiệt, đáng chết!”“Không có tôn nghiêm, thì chết mẹ cho xong.

” Tôi ưỡn ngực nói.

“Nói hay lắm, nhưng chẳng có ý nghĩa gì!”Nói xong, Ma tôn ngạo mạn xoay người lại.

Thấy hắn xoay người, tôi vô cùng kích động, tuy biết rõ hắn không phải là Ma đạo tổ sư thật, nhưng tôi cũng muốn xem xem hắn đến cùng sẽ biến thành bộ dạng gì.

Tôi từng cho rằng, nhìn một chút xem hắn có phải giống như Phật gia nói hay không.

Đáng tiếc là, Ma tôn ngọa mạn xoay người lại chỉ thấy một khuôn mặt đeo mặt nạ.

“Có phải làm ngươi thất vọng rồi không?” Ma tôn Ngạo Mạn hỏi.

“Ừ” Tôi không phủ nhận.

Ma tôn Ngạo Mạn nhìn chằm chằm tôi, gằn từng chữ từng chữ nói: “bại giả vô nhan”.

Bốn chữ này giống như sét đánh ngang tai, khơi dậy lửa giận trong tôi.

Ma đạo không thể bị nhọ, Đạo tổ cũng không thể bị sỉ nhục như vậy!Không chỉ tôi, mà cờ chiêu hồn trong huyền quan tôi cũng vì bốn chữ này mà chấn động dữ dội.

Phù tô chi phong thổi dữ dội, thổi cờ chiêu hồn bay phần phật.

Bỉ ngạn hoa theo gió hóa thành mưa hoa, mỗi cánh hoa đều hàm chứa sự phẫn nộ và sát ý vô cùng.

Đây là sự phẫn nộ của hàng ngàn hàng vạn đệ tử ma đạo của tôi.

Mưa hoa đầy trời, tôi nghe thấy trong đó có ngàn vạn âm thanh reo hò.

Hội tụ thành một từ: giết!Sát ý, đến từ ý chí linh hồn anh hùng của những đệ tử ma đạo đã tử chiến, cùng đến từ bản thân cờ chiêu hồn.

Khi cờ chiêu hồn tỏa ra sát khí, các đệ tử Ma đạo của tôi đều có thể cảm nhận được.

Đông hải, đình viện Quần tinh.

Khương Tuyết Dương đang cùng các chiến tướng ma đạo hội họp, nghiên cứu chuyện binh phát ở Mao Giang Cổ Địa.

Lúc cờ chiêu hồn tỏa ra sát ý, cô ấy là người đầu tiên thay đổi nét mặt.

Xưa nay Tuyết Dương luôn biết kiềm chế, dù thế nào trên mặt cũng sẽ không biểu hiện ra sự tức giận.

Tuyết Dương là người thứ nhất bước ra khỏi phòng nghị sự, bay sát mặt biển, trừng mắt nhìn về hướng Tây Nam.

Thanh liên chi thể, nở rộ ra nồng đậm sát khí.

Thanh liên vốn thuần khiết, không bị thất tình lục dục chi phối, nhưng thời khắc này Khương Tuyết Dương lại có dấu hiệu đùng đùng nổi nóng.

Tham lang nham hiểm xảo trá.

Khương Tuyết Dương hiện tại nổi lên cơn tức giận không tên, cả người tỏa ra sát khí cuồng bạo.

Đôi mắt đẹp hiện lên nét kiên nghị, chết cũng không lùi bước.

Tuyết Dương là người đầu tiên cảm nhận được, người thứ hai cảm nhận được cờ chiêu hồn đang cuồng nộ là Thùy Họa.

Chẳng qua từ đáy lòng nàng không có ký ức thức tỉnh Phá Quân tướng cho nên trên mặt nàng chỉ hiện lên nét mê mang mờ mịt.

Nàng cau mày, cố gắng suy nghĩ.

Nhưng vẫn không biết sự bối rối bản thân mình đến từ đâu, nàng cũng không biết vì sao bản thân mình lại có thể nổi nóng như vậy.

Chỉ là nhắm mắt lại, kiềm nén cơn giận bộc phát.

Sát khí của cờ chiêu hồn càng lúc càng mạnh mẽ, khi tham lang và Phá Quân cảm nhận được điều đó, càng lúc càng có nhiều đệ tử ma đạo đều cảm thấy sự phẫn nộ của cờ chiêu hồn.

Bắc Minh Tú khó mà che đậy sát ý.

Không lưu tình mà rút ra Tử linh kiếm của hắn.

Quỷ kiếm thăm thẳm, kiếm khí vô tận ẩn chứa trong thân kiếm sắp bộc phát ra.

Yến Thác gầm một tiếng hướng về phía Tây Nam, rồi bay lên, biến thành hình dạng kỳ lân thú trên không trung, phát ra âm thanh gầm rú nguyên bản của nó, rung chuyển bầu trời.

Phong chủ nổi giận, gió lớn nổi lên, thổi hàng ngàn con sóng trên mặt biển.

Tròng mắt A Lê nháy mắt hóa thành màu đen kịt, một mũi tên bắn về hướng Tây Nam, phát ra quỹ đạo nguyệt thần, nước biển tách ra tạo một vực sâu.

Bạch Vô Nhai toàn thân phát ra làn khói đỏ, nước biển nháy mắt cũng nhuộm đỏ.

Lâm Thanh Thủy trừng mắt như sắp nổ tung, đầu tóc dựng đứng, sát ý khiến người ta sợ hãi rùng mình.

Lưu Phong Sương rút ra loan đao, đao muốn bùng phát.

Liễu Chi Nhung hóa thành Tuyệt đại Yêu long, Yêu long một thân oai hùng lớn ngàn trượng, cùng Thủy Kỳ Lân gần như ngang nhau.

Đây chỉ là tại đình viện Quần tinh, Ma đạo chiến tướng Quy khư cũng cảm thấy sự phẫn nộ của cờ chiêu hồn.

Quy khư giới môn, thân Nguyên Phụng lão tổ Hi hòa cũng hóa thành phượng hoàng lửa, bay lên khỏi giới môn.

Phượng hoàng lửa vươn đôi cánh, phát ra âm thanh phượng hoàng ngút trời, bầu trời giáng xuống biển lửa vô tận.

Tổ long ngạo phong cũng theo giới môn mà hiện thân, hóa thành thân tổ long, âm thanh rồng ngân lên rung chuyển đất trời.

Không chỉ Ma đạo chiến tướng của tôi, tất cả các đệ tử ma đạo đều cảm thấy sự phẫn nộ và sát ý của cờ chiêu hồn.

Ma đạo đệ tử không đợi quân lệnh, đã tự động xếp thành chiến trận.

Ý chí chiến đấu ngút trời, dâng lên chín tầng mây.

Hàng trăm vạn đệ tử Ma đạo, bất luận là Quy khư hay trên Đông hải.

Lúc này đều theo âm thanh phẫn nộ cũng Khương Tuyết Dương, đồng thanh hô lên một từ: “giết”.

Bình Luận (0)
Comment