Thiên Đình, Nam Thiên Môn.
Tử Vi Đại Đế và Mộ Dung Nguyên Duệ đứng cạnh nhau trên cụm mây, nhìn xuống Nhân gian.
Những động tĩnh lạ của cổ địa Miêu Cương do bị sương mù hư không bao phủ nên họ không thể nhìn thấy được, nhưng sát khí của Ma Đạo bật lên ở Đông Hải thì họ có thể cảm nhận được.
Sau sự loạn ở Thiên Đình, địa vị của Mộ Dung Nguyên Duệ trong số các đệ tử của Tiên Đạo đã lên đến đỉnh cao.
Không chỉ vượt qua Cửu Thiên Huyền Nữ năm đó, mà còn giành được sự tôn kính của chúng thần nhờ bộ chiến khải Tử Kim của Chiến Thần Thái Cổ.
Trong Đạo môn, lấy thực lực làm trọng, mặc dù thực lực của Mộ Dung Nguyên Duệ còn chưa đạt đến cấp bậc của đạo tổ, nhưng đạo Chiến Thần của Chiến Thần Thái Cổ Tử Kim, đã có được thực lực của đạo tổ mạnh nhất.
Đây là điều đáng sợ nhất ở Mộ Dung Nguyên Duệ.
So với một Mộ Dung Nguyên Duệ đang cao hứng, dung nhan không đổi của Tử Vi Đại Đế có vẻ già đi rất nhiều.
Trong loạn cục ở Thiên đình, Tử Vi Đại Đế đã sử dụng quá nhiều nguyên lực tinh thần mà thọ nguyên ông ta vốn đã không nhiều.
Ngay từ khi Ngọc Hoàng Đại Đế thân hóa hi di trở về với đất trời, Tử Vi Đại Đế đã biết, rằng cỗ chiến xa mà Tiên Đạo cần đã cũ kỹ và cần được bơm vào dòng máu tươi trẻ.
Tử Vi Đại Đế đã suy yếu, cùng chung tình trạng suy yếu còn có Cửu Thiên Đãng Ma Tổ Sư.
Giờ đây, tất cả Cờ Chiêu Hồn của Tiên Đạo đều do một mình Chiến Thần trẻ tuổi Mộ Dung Nguyên Duệ gánh vác.
Nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của Mộ Dung Nguyên Duệ và cả ánh mắt sáng ngời tự tin, Tử Vi Đại Đế tận đáy lòng cảm thấy ngưỡng mộ.
Xưa kia, ông nào không phong thái rạng ngời như thế?Cậu bé năm xưa mải mê đuổi theo các vì sao, giờ đây đã là chủ của chúng rồi.
Đáng tiếc, năm tháng không còn.
Sao trời rồi cũng mất, trở thành những ánh sao mờ căm và lạnh lẽo.
“Ma Đạo lần này sát ý mạnh như vậy, hiển nhiên là vô cùng tức giận.
Loại chuyện này, trong lịch sử Ma Đạo từng xảy ra một lần, nhưng cũng mạnh mẽ như hôm nay.
" Tử Vi Đại Đế suy nghĩ một chút rồi nói.
“Chuyện lúc nào?”"Năm đó tại vực Anh Liệt, Nam Hải, hai vạn đệ tử Ma Đạo tập thể chết đi vì Phá Quân của Ma Đạo.
”Lý do là vì vị thái tử nào đó của Nam Hải Long Tộc đã nhìn trúng Phá Quân thực lực còn chưa đủ mạnh, cố gắng bức ép cô kết hôn với hắn.
Hai vạn đệ tử Ma Đạo không thể nhìn Phá Quân chịu nhục nên tập thể đã tự sát, máu tươi nhuộm đỏ cả vực Anh Liệt.
Để lại truyền thuyết lưu truyền muôn đời về đệ tử Ma Đạo vạn thế thiên hồng.
“Bệ hạ, ý của ngài là, lửa giận của Ma Đạo lần này so với khi đó Phá Quân bị sỉ nhục còn mạnh hơn?” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
“Không sai.
”“Ma Đạo sát khí xông thiên, vì đâu mà tức?" Mộ Dung Nguyên Duệ hỏi.
“Nhân Đạo không động, Âm Ty cũng không xuất hiện, Ma Đạo lại không chiến sự, Quả Nhân cũng không đoán được vì sao Ma Đạo lại tức giận.
"Mộ Dung Nguyên Duệ im lặng, ngay cả Tử Vi Đại Đế cũng không thể suy đoán được, vậy thì cô ấy đương nhiên càng không thể đoán ra kết quả.
Hàm Cốc Quan, Đạo Đức Thiên Tôn cưỡi một con bò xanh, bay lên nơi cao nhất trên trời để nhìn về Đông Hải.
Trên vách đá bên dưới, Tạ Lưu Vân đang dùng hết sức thi triển kiếm Lục Nhậm Âm Dương.
Trương Đạo Lăng và Lữ Thuần Dương đều ở cạnh ông ta để tính kết quả.
Đạo Đức Thiên Tôn nhìn một hồi, rồi thở dài bay từ trên trời xuống.
"Đạo Tổ, Ma Đạo vì cái gì mà tức giận?" Thiên Sư Trương Đạo Lăng hỏi.
"Không thể biết.
"Đạo Đức Thiên Tôn nhẹ nhàng nói ra ba từ.
Nói xong, đột nhiên cảm nhận được một đạo thần niệm to lớn từ trời tây truyền đến.
Người đến là Đẩu Mẫu Nguyên Quân, bà ta cũng cảm nhận được sát khí do các đệ tử Ma Đạo phóng thích ra.
Thế lực Tam giới, Ma Đạo đứng chót.
Tuy nhiên, ngay cả là Âm Ty mạnh nhất cũng không dám đánh giá thấp sự tồn tại của Ma Đạo.
Bởi vì người của Ma Đạo đều là kẻ điên.
Khi đó, Phá Quân Hộ pháp Thiên Tôn dám một mình xách đao xuống Âm Ty, một đao Quy Nguyên Tịch Tà đã chém đôi sông Vong Xuyên, để lại cho Âm Ty nỗi đau năm trăm năm .
Mặc dù Âm Ty không còn như trước, nhưng Ma Đạo cũng không còn là Ma Đạo ngày xưa nữa.
"Đạo Tổ, Ma Đạo vì sao tức giận?" Đẩu Mẫu Nguyên Quân cũng hỏi câu giống với Trương Đạo Lăng.
“Đợi Lưu Vân ra kết quả vậy.
" Đạo Đức Thiên Tôn nói.
Một lần chờ đợi này, thực sự rất lâu.
Bởi vì thanh kiếm của Tạ Lưu Vân ngày càng chậm đi và nặng nề hơn.
Nặng đến nỗi ông ta không thể chịu được.
Trong những chiêu kiếm cuối, dường như Tạ Lưu Vân dùng cả sinh mệnh để thi triển.
Thất khiếu chảy máu, thần hồn bị đốt cháy.
Sư huynh Trương Chí Nguyên của ông ta cũng ở trên vách đá, nhìn thấy Tạ Lưu Vân như vậy, ông không đành lòng, nhưng một khi kiếm Lục Nhậm Âm Dương thi triển, thì không thể ngăn cản.
Cuối cùng, Tạ Lưu Vân dựa vào ý chí mạnh mẽ cùng ngộ tính, kiên trì thi triển chiêu cuối cùng, há miệng phun ra một ngụm máu lớn, nửa quỳ trên mặt đất, lấy kiếm chống xuống đất.
Trương Đạo Lăng giơ tay và truyền một luồng sinh cơ vào cơ thể của Tạ Lưu Vân, trong khi đó thì Đạo Đức Thiên Tôn lấy ra một viên Cửu chuyển tử kim dưỡng hồn đan đưa cho ông ra nuốt.