Theo truyền thuyết, trong địa cung của Thần điện U Minh có một pháp trận lục đạo luân hồi rất lớn, có thể suy ra nhân quả của lục đạo luân hồi.
Tuy nhiên, Nữ Đế không có ý định đưa tôi đi tham quan trận pháp lục đạo luân hồi, mà dẫn tôi đến một trong những cung điện không tên.
“Vào đi, bên trong có người đang chờ ngươi.
” Nữ Đế nói.
Tôi mang theo một bụng nghi hoặc đẩy cánh cửa ra, bước vào.
Cả cung điện trống không, chỉ có một cửa phụ ở cuối đường dẫn ra hậu viện.
Hậu viện là một cảnh vật hoàn toàn khác, cỏ cây um tùm.
Tường đỏ ngói xanh phủ đầy hoa hồng, lá chuối xanh um, rừng trúc thẳng tắp, thật không ngờ một Cửu U Nữ Đế cũng tự tạo một thế giới nhỏ cho riêng mình.
Tôi càng nhìn càng thấy quen thuộc, hình như mình đã từng đến đây rồi.
Trong đình viện có một căn nhà cổ kính, càng thêm gợi lại những kỷ niệm của tôi hơn.
Ngay khi tôi đang đứng ở cửa trầm tư, một người nào đó bên trong gọi tôi.
“Sư huynh, là anh sao?”Giọng nói này giống như một tia sét giữa trời xanh, ngay lập tức thắp sáng biển ý thức của tôi.
Từ đầu đến cuối, chỉ có một người gọi tôi là sư huynh, Phật Gia nhà họ Vương.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, tuy có lúc nhớ đến Uy Nhuy, nhưng không ngờ sẽ có ngày gặp lại cô.
Cô và Cửu U Nữ Đế vốn là cùng một người, giờ đây Nữ Đế đã quay về, vậy thì Uy Nhuy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, giống như tôi vĩnh viễn cũng không gặp được Ma Đạo Tổ Sư chân chính vậy.
Tôi đẩy cửa vào, thấy một người nữ tử gầy gò mặc đồ trắng, đứng trước bàn làm việc, quay lưng về phía tôi.
“Uy Nhuy.
” Tôi khẽ gọi tên cô ấy, trước khi cô ấy quay lại, khóe mắt tôi đã ướt át.
Khi đó, nếu không phải tôi có hôn ước với Thùy Họa, thì chung tinh với cô ấy mới là lẽ đương nhiên.
Uy Nhuy quay người lại, đôi mắt đen như mực, là đôi mắt u minh.
Điều tôi không thể quên nhất chính là đôi mắt như thủy tinh vỡ của Uy Nhuy, chỉ có cô ấy của lúc đó mới thật sự là cô ấy.
“Cô là Nữ Đế hay là Phật Gia?” Tôi hỏi“Nếu tôi là Nữ Đế thì sao lại gọi anh là sư huynh chứ?”“Nhưng cô không phải là chuyển thế của Nữ Đế sao? Làm sao có thể đồng thời tồn tại được?"“Sư huynh có biết hoa Bỉ Ngạn không?” Uy Nhuy cười hỏi.
"Biết.
"“Hoa nở không thấy lá, có lá thì không có hoa, hoa và lá không gặp nhau, thật ra tôi và Nữ Đế cũng giống như hoa và lá vậy.
”Uy Nhuy nói sau cái chết của Ma Đạo Tổ Sư, Nữ Đế rơi vào tuyệt vọng.
Nỗi nhớ nhung tuyệt vọng và tình yêu không nói nên lời đã dày vò trái tim bà ấy.
Bà ấy là chủ của Âm Ty, không thể học theo Phá Quân Hộ pháp Thiên Tôn, xả thân đi theo Ma Đạo Tổ Sư.
Lang thang bên bờ sông Vong Xuyên, nhận được cảm hứng từ những bông hoa Bỉ Ngạn ở bờ bên kia, Nữ Đế đã nghĩ ra một cách.
Bà chia trái tim mình thành hai nửa, một nửa mang theo nỗi nhớ nhung cùng đau khổ nhảy xuống sông Vong Xuyên nhập trần thế luân hồi, nửa còn lại ở lại Thần điện U Minh để tiếp tục làm Cửu U Nữ Đế của bà.
Chỉ khi Uy Nhuy được giải thoát khỏi nỗi đau và quay trở về Âm Ty, dung hòa với hai nửa tim của Nữ Đế, Nữ Đế mới khôi phục lại thần thông.
“Nếu Nữ Đế đã khôi phục lại thần thông, điều này nói lên hai nửa tim đã dung hợp với nhau, vậy sao nơi này lại có cô?” Tôi hỏi.
"Vốn dĩ, sau khi Nữ Đế đã hợp tim lại với nhau, tôi sẽ biến mất, bởi vì tôi và bà ấy không thể tồn tại cùng nhau.
Hiện tại, sự tồn tại của tôi, hoàn toàn là vì anh.
”“Bởi vì tôi?”"Bởi vì anh một mực nghĩ đến tôi, nên Cửu U Nữ Đế mới buộc phải dùng lực lục đạo luân hồi giữ lại tôi.
Bây giờ tôi chỉ tồn tại là vì anh, đã nhiều năm như vậy, rất may mắn khi trong lòng anh luôn có tôi.
" Uy Nhuy nói.
Tôi nghe đến xúc động không thôi, bước tới và ôm cô ấy vào lòng.