Tất nhiên bà ấy không muốn mình bị kéo xuống vũng bùn này, vì thế mới sắp xếp cho tôi và Uy Nhuy gặp mặt, đánh tan chấp nhiệm trong lòng tôi, khiến Uy Nhuy biến mất hoàn toàn.
Nghe Cửu U Nữ Đế nói như vậy, tôi bắt đầu rơi vào trầm tư.
"Cảm ơn Nữ Đế Bệ Hạ ân từ.
" Sau khi im lặng hồi lâu tôi đành cất lời.
"Cô cứ tưởng cậu phải hận cô mới phải.
" Cửu U Nữ Đế lạnh lùng nói.
"Là do tôi nhất thời hồ đồ.
" Tôi nói.
"Cậu hiểu được thì tốt.
Cửu U Nữ Đế và Uy Nhuy vốn là một người, Uy Nhuy chịu đựng nỗi cơ đơn tù túng, như một đóa hoa bỉ ngạn khao khát tình yêu không thể tồn tại được, quả thật rất đau khổ.
Nữ Đế không muốn nhìn thấy cô ấy bị nỗi đau tương tư giày vò, mới nghĩ ra cách này hoàn thành tâm nguyện của cô ấy.
Chỉ là, đối với Uy Nhuy là một loại giải thoát, lại thành nuối tiếc trong lòng tôi.
Tôi không hối hận có tình cảm với cô ấy, chỉ không hài lòng với kết quả này.
"Nữ Đế bệ hạ, bà có tham gia trận chiến phong thần hay không?" Kết thúc nhân quả với Uy Nhuy, tôi hỏi tới mục đích của chuyến đi này.
"Cô cứ ngỡ, cậu gặp Uy Nhuy chắc phải hiểu rõ rồi chứ.
""Hiểu rõ gì cơ?" Tôi hỏi.
"Thiên đạo vô tình, nhưng cô có tình.
""Tôi đã hiểu rồi.
" Tôi cúi người hành lễ.
Trận chiến phong thần do một tay Thiên đạo ở sau giở trò, Thiên đạo vô tình.
Nữ Đế nói bà ấy có tình, chính là nói bà ấy sẽ không tham gia trận chiến phong thần.
Biết được thái độ của Nữ Đế, tôi liền chuẩn bị chào tạm biệt rồi rời đi.
Nữ Đế giơ tay mở cánh cổng thông đến nhân gian, nói: "Trước khi đi, cô muốn dặn dò cậu một câu.
""Tạ Lan xin rửa tai lắng nghe.
" Tôi nói.
"Chỉ dựa vào Ma đạo, tuyệt đối không thể đánh bại Thiên đạo, cho dù Cá Côn ra tay giúp đỡ cũng không thành công được đâu.
""Vậy nên làm thế nào?""Trời diệt chúng sinh, chúng sinh diệt Trời"Trong lòng tôi sửng sốt, muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng Nữ Đế đã xoay người quay vào cung điện.
Đông Hải, đình viện Bắc Đẩu Quần Tình, Khương Tuyết Dương đang lập tế đàn điểm tướng.
Cổ địa Miêu Cương là trận chiến cuối cùng, sau đó Thiên đạo sẽ trở về.
Vì thế, Ma đạo không thể phái toàn bộ đại quân chủ lực đến Miêu Cương.
Nếu như độ khó của chiến đấu đã cao hơn so hơn trước, những đệ tử được phái đi đều là những người có tiềm năng phát huy đến mức tối ưu nhất.
Quỷ kiếm của Bắc Minh Tú đã đạt đến trình độ hoàn mỹ, mượn sức mạnh của Tử Nhân Kinh, chiến lực đã gia tăng đến cảnh giới đạo tổ, muốn tiếp tục cải thiện thêm thì khá khó khăn.
Huống hồ, đại quân vong hồn của Ma đạo tôi hiện giờ do ông ấy lãnh đạo, vì thế trận chiến này, Bắc Minh Tú không tham gia.
Ông ấy sẽ dẫn đầu đội quân vong hồn Ma đạo thay thế Khương Tuyết Dương bảo vệ đình viện Bắc Đẩu Quần Tinh.
Kẻ thù của Ma đạo mọc lên như nấm, chỉ dựa vào mỗi Bắc Minh Tú tất nhiên không đủ sức bảo vệ đình viện Bắc Đẩu Quần Tinh, vì thế Yến Tháp cũng sẽ ở lại.
Cổ địa Miêu Cương tà khí dày đặc, không thể phi hành, cũng ngăn cấm sức mạnh Phong Thần, nên trận chiến này, Cửu Thiên Phong Chủ cũng phải ở lại.
Nguyên Phương sư tổ Hy Hòa tiếp tục trấn thủ giới môn Quy Khư, hai đại sát thần, đều quyết định ở lại Quy Khư.
Bất luận là Bạch Vô Nhai hay Lâm Thanh Thủy, trái tim của họ cũng kiên định vững vàng như ngọn núi, quyết không lùi bước.
Sự hoàn mỹ của sát đạo, đã khiến sát tâm của họ trở nên vững vàng hơn, đợt rèn luyện tâm tính ở cổ địa Miêu Cương chẳng có tác dụng gì với họ cả.
Vì thế cuối cùng người được chọn để rời khỏi Quy Khư bao gồm: Nguyệt Thần A Lê, Tổ Long Ngạo Phong, Yêu Long Liễu Chi Nhung, Lưu Phong Sương, cũng với chiến tướng đại yêu của Yêu tộc, dũng sĩ cấp bậc vương giả của Hồng Hoang Quy Khư, chiến tướng bán bộ thiên tôn của Nhân tộc, chiến tướng vong hồn cấp cao.
Tổng cộng có ba ngàn chiến tướng, cộng thêm ba mươi vạn đệ tử tinh anh của Ma đạo tập hợp thành một đại quân hỗn hợp.
Ngoài những người này ra, trận chiến này Khương Tuyết Dương và Thùy Họa cũng tham gia.
Khương Tuyết Dương có cơ thể của hoa sen, tâm tính kiên định, nhưng thần hồn của cô ấy vẫn còn khá yếu ớt.
Nếu như còn ở ba ngàn năm trước, Khương Tuyết Dương chính là tướng bày mưu tính kế của Ma đạo, nhưng hiện giờ cơ duyên dồi dào phong phú, nên tu vi của cô ấy có chút kém cỏi hơn so với trước đây.
Ba ngàn năm trước, Thiên tôn mới chính là chủ lực quyết định thắng thua.
Nhưng hiện giờ, đạo tổ cũng sẽ đích thân tham gia vào cuộc chiến.
Khương Tuyết Dương cần phải nhờ cổ địa Miêu Cương luyện hóa thần hồn, đây chính là cơ hội cuối cùng của cô ấy.
Thùy Họa vẫn chưa thức tỉnh, việc cô ấy tham gia vào trận chiến này, mới đầu Tuyết Dương không hề đồng ý.
Nhưng mà, cô ấy cũng hiểu, Ma đạo không thể thiếu tướng Phá Quân, cổ địa Miêu Cương có nguy hiểm đến mấy cũng không sánh bằng sự khốc liệt của cuộc chiến phong thần.
Trên đài điểm tướng, Tuyết Dương mặc một thân quân phục, chỉnh tề ngay ngắn.
Đạo tổ không quay về, Thùy Họa không tỉnh lại, Ma đạo hôm nay hoàn toàn dựa vào một mình cô ấy chủ trì đại cục.
Lần này xuất chiến, Ma đạo không có một chiến lực đạo tổ nào, chính là đội quân yếu kém nhất trong tam đạo.
Thế nhưng, chiến lực này đã là giới hạn của Ma đạo.
Đối mặt với âm ti rình rập như hổ đói và cung Nữ Oa mưu mô gian xảo, Ma đạo chỉ có thể để lại những người đạt cảnh giới đạo tổ ở lại trấn thủ Quy Khư, bảo vệ đình viện Bắc Đẩu Quần Tinh.
Khi nghe nói Ma Đạo Tổ Sư không xuất hiện, trong lòng chúng đệ tử Ma đạo đều có dự cảm không lành.
Về việc này Khương Tuyết Dương không giải thích gì nhiều, vì bản thân cô ấy cũng không tìm thấy lời giải thích chính xác.
Chính lúc cô ấy chuẩn bị ra hiệu đại quân tiến thẳng đến cổ địa Miêu Cương, bỗng nhiên cảm giác được một đạo kiếm khí sắc bén ác liệt truyền đến từ phía tây.
Sau đó một bé gái từ từ đáp xuống, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng toàn thân đã một nguồn thần niệm uy áp mạnh mẽ khiến người ta không dám kinh thườngCô bé không thèm quan tâm đến thần niệm của các chiến tướng Ma đạo, hai tay chắp đằng sau lưng, nhẹ nhàng bước lên đài điểm tướng.
“Ngươi là ai?” Khương Tuyết Dương hỏi.
“Đệ tử Ma đạo, Thuần Quân.
”