Kiếm linh không nằm trong lục đạo luân hồi, cho nên nếu Thuần Quân không nói ra thì không ai có thể nhìn ra lai lịch của cô ấy.
Cho dù cô ấy có nói ra danh hiệu của mình thì cũng có rất nhiều người sẽ phải cau mài lại suy tư.
Bắc Minh Tú là người đầu tiên phản ứng lại được, nói : "Đạo tổ có một thanh kiếm gọi là Thuần Quân, trên người cô có uy áp của kiếm khí, liệu có phải là kiếm linh hay không?""Không sai, ta chính là kiếm linh" Tiểu Thuần Quân vẻ mặt tràn đầy kiêu căng, nhướng mài nói.
Nghe thấy cô ấy tự nhận bản thân là kiếm linh, những người có mặt tại đó lần lượt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Những cao thủ dùng kiếm của Ma Đạo lại càng có phản ứng kịch liệt hơn.
"Năm đó ta cũng từng tự tay cầm lấy Thuần Quân, nhưng lại không ngờ rằng có một ngày có thể nhìn thấy Thuần Quân hóa linh" Yến Thác cảm thán nói.
"Nếu như không gặp được đạo tổ thì Thuần Quân nào có được cơ duyên như hiện tại, hôm nay Khương Tướng điểm binh, Thuần Quân bằng lòng tiên phong" Tiểu Thuần Quân lớn tiếng nói.
Tuy rằng cơ thể của cô bé nhỏ, nhưng ngạo khí lại ngút trời.
Những lời này vừa nói xong thì đã có người nở nụ cười ra tiếng mang theo thiện ý.
Đến cả Khương Tuyết Dương cũng như vô ý mà liếc nhìn a Lê một cái, khóe môi cong lên.
Năm đó khi a Lê đến Ma Đạo thì cũng chẳng lớn hơn Thuần Quân bao nhiêu tuổi, khí thế tỏa ra lại khác quá nhiều.
A Lê cũng nở nụ cười, cô ấy cũng nhớ đến bản thân mình năm xưa.
"Cô có bản lĩnh gì, dám làm tiên phong của Ma Đạo" A Lê hỏi.
"Đánh một trận không phải là biết rồi sao" Tiểu Thuần Quân chỉ mới hóa thành hình người, chính là lúc đang tràn đầy hứng khởi, không chờ được muốn đấu một trận với người khác.
A Lê nhìn về phía Khương Tuyết Dương, Tuyết Dương gật đầu với cô ấy, nói: " A Lê cô không cần phải nương tay""Khương Tướng, cô không sợ tôi làm cô ấy bị thương sao?" A Lê có hơi sững sờ nói.
"Nếu như cô ấy đã là do Thuần Quân hóa thành thì hiện tại cô tuyệt đối không thể tổn thương được, kiếm thể tiên thiên chính là thứ có thể so được với đạo thể của đạo tổ" Khương Tuyết Dương cười nói.
"Được, vậy tôi sẽ dùng hết sức chiến đấu"Hôm nay Ma Đạo điểm binh, bầu không khí vẫn luôn trầm lặng.
Nguyên nhân là bởi vì, ngày xưa khi xuất binh đều là đạo tổ điểm tướng hoặc là Thùy Họa thống lĩnh.
Đạo tổ có Cờ Chiêu Hồn ngưng tụ khí số của Ma Đạo, Thùy Họa có quân uy, đều có thể tăng sĩ khí của đệ tử Ma Đạo lên.
Hôm nay Tuyết Dương điểm tướng, tuy rằng vạn chúng một lòng, nhưng vẫn thiếu đi vài phần chiến ý.
Kiếm linh vạn cổ khó tìm, Thái Cổ Nguyệt Thần lại chính là cấm kỵ của Thiên Đạo.
Trận so tài này đã thu hút sự quan tâm của rất nhiều đệ tử Ma Đạo đến cả Nguyên Phượng Tổ Sư Hy Hòa sau khi nhận được tin tức thì cũng đem theo một đám chiến tướng Ma Đạo bảo vệ ở Quy Khư đi theo đến đây.
Tiểu Thuần Quân chỉ mới đến Ma Đạo nhưng đã nối tiếng khắp nơi.
Địa điểm quyết chiến là ở bên trên Vô Tận Chi Hải, a Lê và Thuần Quân đứng đối mặt nhau giữa biển, cách nhau ngàn trượng.
Một bên là Nguyệt Thần xinh đẹp thánh khiết, một bên là tiểu la lỵ kiếm linh vô song.
A Lê cầm cung trên tay giơ lên, Thuần Quân thì lại tay không tấc sắt.
Cô ấy chính là kiếm linh, mỗi hơi thở mỗi ý nghĩ đều có thể hóa thành kiếm.
"Bắc Minh tướng quân, ngài có tạo hóa kiếm đạo cao nhất, liệu có thể nhìn ra tu vi của Thuần Quân hay không?" Khương Tuyết Dương hỏi.
"Khương Tướng, tu vi của Thuần Quân có lẽ là ở cảnh giới thiên tôn đỉnh phong, quả thật là Nguyệt Thần đã khinh địch rồi" Bắc Minh Tú nói.
"Ai sẽ chiến thắng?" Ngạo Phong hỏi.
"Không thể đoán được, nếu như Nguyệt Thần có thể khống chế tốt khoảng cách thi kiếm khí của Thuần Quân có mạnh hơn nữa cũng khó có thể tổn thương cô ấy, so về việc tiêu hao thần niệm thì Thuần Quân tuyệt đối không phải là đối thủ của Nguyệt Thần.
Nhưng mà nếu như để Thuần Quân đến gần công kích thì tám chín phần là Nguyệt Thần phải thua"Nghe Bắc Minh Tú nói như vậy gương mặt Ngạo Phong liền lộ ra vẻ lo lắng.
Cậu ấy vẫn luôn tâm tâm niệm niệm với a Lê, tuy rằng hai người vẫn chưa công khai danh phận nhưng lại là một đôi trẻ mà người trong Ma Đạo ngưỡng mộ nhất.
Người so tài là a Lê nhưng người căng thẳng lại là Ngạo Phong.
A Lê đang đợi Tiểu Thuần Quân ra tay trước, mà người kia cũng đang có cùng suy nghĩ.
Thái Cổ Nguyệt Thần tỏa sáng vạn cổ, thần thánh không thể khinh nhờn, đương nhiên không chịu ra tay trước.
Nhưng lại không biết Thuần Quân lại chính là thanh kiếm tôn quý vô song nhất trong bảy đại danh kiếm truyền thế, sự kiêu ngạo từ tận trong xương tủy một chút cũng không hề kém a Lê.
Đợi một hồi vẫn không thấy Thuần Quân xuất kiếm, a lê hơi mỉm cười, sau khi đã phát hiện ra tâm tư của Thuần Quân liền bắn một mũi tên đi.
Mũi tên này chỉ là một đòn công kích mang tính thăm dò của cô ấy, chỉ dùng lực lượng thuần túy của Nguyệt Thần, mũi tên của a Lê có lực lượng hủy diệt mạnh là đến từ Nguyệt Ma.
Cho dù chỉ dùng lực lượng của Nguyệt Thần để phát ra thì một mũi tên này cũng có uy thế có thể phá hủy hư không.
Một mũi tên phá không xuất ra, không khí lập tức bùng nổ, nước biển dao động, dựa theo hướng đi của mũi tên mà cắt ra một khe rãnh.
Thuần Quân hầu như không nhúc nhích chút nào, vẻ mặt không thay đổi, đợi đến khi mũi tên dao động đã sắp bay đến đuôi tóc của cô ấy, thì cô ấy mới ra tay nhanh như tia chớp, hai tay kẹp lấy mũi tên Tiên Vũ Khinh Linh do a Lê bắn ra.
Sau khi kẹp lấy mũi tên thì hai tay cô ấy nhẹ nhàng tách ra, mũi tên Tiên Vũ Khinh Linh lập tức gãy thành hai đoạn.