Tháp Thất Bảo Như Ý Linh Lung vốn là tiên khí Thượng Cổ, lúc xuất thế đã bị hư hại, vô tình rơi vào tay Đạo Đức thiên tôn.
Trong cuộc đời tu hành dài dằng dẳng của Đạo Đức thiên tôn, ông ấy tinh luyện tất cả các cấp bậc của Thất Kiếm rồi phong ấn nó vào trong tháp Thất Bảo Như Ý Linh Lung, bao gồm: Tam Túc Kim Ô, kiếm Quế Tiên, kích Kinh Thần, xích Càn Khôn, ô Thiên La, phật trần Tịnh Thế và Chiến Thiên Si.
Chỗ thần kỳ của tháp Thất Bảo Như Ý Linh Lung không phải ở mấy bảo vật cất trong đấy, mà nó chứa đựng một thế giới khác tương tự như một không gian huyền bí.
Cấu trúc gồm bảy tầng nhưng không cần bảy tầng, cũng có thể trổ tài biến hóa đạo pháp.
Nhìn thấy Đạo Đức thiên tôn lấy ra tháp Thất Bảo Như Ý Linh Lung, lòng tôi bất chợt rét run.
Cái gọi là thần binh pháp bảo, nhiều nhất cũng chỉ là vật ngoài thân, sức mạnh chiến đấu vẫn phải dựa vào thực lực của chủ nhân sở hữu nó.
Nhưng mà, nếu muốn nhắc tới pháp bảo nào trong tam giới mà chính bản thân nó đã có uy lực ngang bằng với đạo tổ, thì tháp Thất Bảo Như Ý Linh Lung chính là một trong số đó.
Trong trận chiến phong thần năm đó, Đạo Đức thiên tôn vẫn chưa luyện hóa xong tháp Thất Bảo Như Ý Linh Linh, đây là lần đầu tiên ông ấy sử dụng thần binh này.
Tôi không muốn trở thành kẻ chịu trận đầu tiên, nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác.
Đạo Đức thiên tôn, Lữ Thuần Dương, Tử Vi đại đế, ba người này liên thủ đã chặt đứt mọi đường lui của tôi.
“Nếu ta không đi vào thì sao?” Tôi hỏi.
“Ta biết ngươi không sợ chết, nhưng vì Ma đạo ta tin ngươi ra đưa ra quyết định đúng đắn nhất.
Có một chuyện người không cần lo lắng, đợi khi trận chiến cổ địa Miêu Cương kết thúc, ta sẽ thả ngươi ra ngoài.
” Đạo Đức thiên tôn hứa hẹn.
“Xem ra, ta thực sự không còn cách nào khác rồi.
” Tôi thở dài nói.
Vốn dĩ tôi muốn đích thân dẫn đệ tử Ma đạo đến cổ địa Miêu Cương tìm kiếm cơ duyên, nhưng có lẽ bây giờ không còn cơ hội nào nữa rồi.
Lần này Ma đạo xuất chiến đánh đến Miêu Cương, Tuyết Dương nhất định sẽ dẫn binh tham chiến, có cô ấy ở đây thì tôi không cần phải lo lắng an nguy của đệ tử Ma đạo.
Mục đích đến cổ địa Miêu Cương chủ yếu chỉ là tranh giành cơ duyên, không phải nơi quyết chiến giữa tam đạo.
Người mà tôi lo lắng nhất chính là Thùy Họa.
Hai đạo Nhân Tiên vẫn chưa hay biết gì về chuyện của Thùy Họa, tôi lo sợ nếu lỡ không may tin tức bị lộ ra ngoài, bọn họ sẽ dồn Thùy Họa vào chỗ chết.
Thân mang trọng trách tướng quân Phá Quân của Ma đạo, vai trò của Thùy Họa còn quan trọng hơn cả đạo tổ là tôi.
Chẳng qua tôi đã không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành hy vọng cô ấy sớm thức tỉnh.
“Gậy ông đập lưng ông.
”Nói xong, Đạo Đức thiên tôn đọc lên câu chú ngữ, tháp Thất Bảo Như Ý Linh Lung từ từ dài ra, biến thành một tòa tháp khổng lồ cao ngút tận trời xanh, lơ lửng trên đầu tôi.
“Trước khi tôi vào tháp, tôi có một vấn đề muốn Đạo Đức thiên tôn giải thích rõ ràng.
” Tôi nói.
“Hỏi đi.
”“Cổ địa Miêu Cương rốt cuộc đang ẩn giấu cơ duyên gì mà đáng để các vị phải trực tiếp ra mặt chứ?” Tôi hỏi.
“Cổ địa Miêu Cương có Thất Đại Ma Tôn, truyền thuyết kể rằng, mỗi một vị Ma tôn đều tiếp quản một tâm chi nguyên lực.
” Đạo Đức thiên tôn nói.
Tâm chi nguyên lực vô cùng quan trọng, cho dù có là đạo tô cũng là báu vật vô giá.
Bởi vì khi đạt đến cảnh giới đạo tổ, sức mạnh chiến đấu phụ thuộc phần lớn vào tâm cảnh.
Một trái tim kiên định không dao động trước mọi khó khăn, có thể giúp phát huy sức mạnh chiến đấu tối đa.
Có nhiều lúc, lòng can đảm còn quan trọng hơn cả thực lực.
“Ồ, tôi hiểu rồi.
”Nói xong, tôi cũng không trì hoãn nữa, lách người đi vào trong tháp Thất Bảo Như Ý Linh Lung.
Đạo Đức thiên tôn túc trí đa mưu lại giỏi che giấu, nhưng mà tính toán hôm này chính là thất bại thảm hại nhất cuộc đời ông ấy.
Bởi vì cổ địa Miêu Cương đã không còn Ma tôn nữa.
Mà lúc bọn họ biết được chân tướng sự việc, thì tôi không còn bị giam trong tháp Thất Bảo Như Ý Linh Lung.
Ở tận sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, tại lối vào của cổ địa Miêu Cương, đại quân Tam đạo đã tập hợp đầy đủ.
So với ba mươi vạn đại quân của Ma đạo, hai đạo Nhân Tiên đã huy động quân lực mạnh hơn gấp mấy lần.
Có đến bảy mươi vị chiến tướng thiên tôn của Nhân đạo tiến vào tìm kiếm cơ duyên, và Tiên đạo cũng phái ra gần năm mươi người.
Cổ địa Miêu Cương là chuyến rèn luyện cuối cùng, không ai trong hai đạo muốn bỏ lỡ cơ duyên cuối cùng này.
Bởi vì sau khi Thiên đạo tái xuất, sẽ phong ấn cơ duyên của trời đất.
Đến lúc ấy muốn gia tăng chiến lực, chỉ có thể dựa vào chinh chiến giết chóc nơi sa trường khốc liệt để lĩnh ngộ mà thôi.
Lần này Tiên đạo vẫn do Mộ Dung Nguyên Duệ lãnh đạo, còn phía Nhân đạo vẫn là Trương Đạo Lăng.
Khác với lúc ở cổ địa hoang mạc Long Môn, lần này toàn bộ đại quân đạo môn cùng xuất kích, không còn bố trí mai phục chờ đợi bên ngoài nữa.
Mộ Dung Nguyên Duệ và Trương Đạo Lăng sau một hồi bàn bạc đã đưa ra thỏa thuận này, lần trước bọn họ đã chịu thiệt hại nặng nề, nên họ quyết không để lại bất cứ cơ hội nào cho Ma đạo nữa.