Nhìn khí thế bất phàm của đội quân hai đạo Nhân Tiên, trong lòng Khương Tuyết Dương thấp thỏm không yên.
Các vị chiến tướng Ma đạo, mỗi người cũng đều hoang mang lo lắng.
Ma đạo chỉ có ba mươi vạn quân, sau khi vào cổ địa chỉ cần xảy ra xung đột với hai đạo Nhân Tiên, tính mỗi quân uy cũng đã bị chèn ép đến thở không ra hơi rồi.
Trước đây còn có Thùy Họa giải phóng thần uy ổn định sĩ khí, bây giờ Thùy Họa cứ chầm chạp không chịu thức tỉnh, khí thế Ma đạo thoáng chốc đã suy yếu.
Hiện giờ Thùy Họa chỉ có tính cách của cô gái nhà họ Lâm của bốn trăm năm trước, bị sĩ khí hào hùng của đại quân hai đạo dọa sợ, thần sắc tái nhợt mặt cắt không còn một giọt máu.
Thứ cô ấy mất đi không chỉ dung mạo của Tử Thần, mà còn là thần uy của Tử Thần.
Nhìn thần minh thiên tôn của hai đạo Nhân Tiên, một Hoàng Hà Nương Nương nhỏ bé như cô ấy chỉ cảm thấy kinh hãi tột độ.
Điều quan trọng nhất là, cô ấy hoàn toàn không thể che giấu khuyết điểm chết người này.
Vì lần trước cô ấy không tham gia trận chiến hoang mạc Long Môn, bây giờ cô ấy vừa hiện thân, đã thu hút hàng ngàn ánh nhìn của hai đạo Tiên Nhân.
May thay, Thuần Quân kịp thời xuất hiện trước mặt cô ấy, phóng ra uy lực kiếm khí mạnh mẽ của kiếm linh, giúp Thùy Họa ngăn chặn thần niệm đang ồ ạt phóng tới.
Nếu không, chỉ cần bị thần niệm uy áp của bọn họ nhắm tới đã đủ khiến Thùy Họa run rẩy không thể đứng vững rồi.
Thấy vậy, Khương Tuyết Dương âm thầm thở dài, nhưng tất nhiên vẫn cảm thấy thương cô ấy hơn.
“Đừng sợ, mọi chuyện còn có tôi rồi mà.
” Tuyết Dương nhẹ giọng an ủi.
“Có phải tôi vô dụng lắm phải không?” Giọng nói của Thùy Họa nỉ non yếu ớt pha lẫn chút thất vọng, rất rõ ràng, cô ấy vẫn còn sợ hãi chưa thể hoàn hồn được.
“Cô phải tin vào chính mình, cô ấy là Phá Quân, là tướng Phá Quân của Ma đạo ta.
”“Nhưng mà tôi nghĩ nếu anh ấy có mặt ở đây thì tốt rồi.
” Thùy Họa cúi thấp đầu nói.
“Anh ấy vẫn luôn ở đây.
”“Ở đâu chứ?” Thùy Họa ngước đôi mắt sáng trong veo nhìn Khương Tuyết Dương hỏi.
Khương Tuyết Dương từ từ quay người sang chỗ khác, vấn đề này cô ấy không muốn trả lời, cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Từ mấy lời nói của Thuần Quân thì cô ấy đã đoán ra được một ít chân tướng, đến cả bản thân cô ấy cũng không thể chấp nhận được, tất nhiên cũng không thể nói với Thùy Họa.
Bởi vì cô ấy sợ sau khi cô ấy nói ra, Thùy Họa sẽ mãi mãi không tỉnh lại nữa.
“Đợi đến ngày cô thức tỉnh mệnh cách Phá Quân, chính là giây phút Đạo Tổ quay về.
”Biểu hiện kỳ lạ của Thùy Họa, đều lọt vào cặp thần nhãn lăm le dòm ngó của thiên tôn hai đạo Nhân Tiên, tất nhiên cũng không giấu nổi Mộ Dung Nguyên Duệ.
Chiến Thần và Tử Thần là kẻ thù truyền kiếp của nhau, cô ấy muốn xác nhận xem trên người Thùy Họa đã xảy ra chuyện gì, bèn phái Đắc Kiều công chúa đến mời Thùy Họa vào lều trại gặp mặt.
Thuần Quân đứng chắn trước mặt Đắc Kiều công chúa, ngăn cản bước chân của cô công chúa kia.
Trước áp lực kiếm khí của Thuần Quân, Đắc Kiều công chúa chầm chạp dừng bước chân.
Lần này đại quân Ma đạo xuất chinh, Thùy Họa tất nhiên là nhân vật được chú ý nhiều nhất, đa số đều tò mò xem phản ứng của cô ấy.
Ngoài Thùy Họa ra, nhóc Thuần Quân cũng đặc biệt được quan tâm.
Kiếm Linh Vạn Cổ vô cùng hiếm thấy, chưa từng xuất hiện trong lục đạo luân hồi.
Huống hồ kiếm khí uy áp mà Thuần Quân giải phóng ra, rõ ràng đạt đến cảnh giới đỉnh phong thiên tôn, là tài năng thiên bẩm, gần như sánh ngang với người đã hóa thành kiếm Lữ Thuần Dương, càng khiến người ta hiếu kỳ.
Sau khi chiến loạn thiên đình kết thúc, thương Huyền Thiên của Câu Trần đại đế rơi vào tay của Đắc Kiều công chúa, chiến lực càng bước lên tầm cao mới, nếu bộc phát toàn lực sẽ sở hữu sức mạnh chiến đấu của đạo tổ.
Nhưng cho dù như thế, khi đối diện với kiếm khí uy áp đáng sợ của Thuần Quân, Đắc Kiều công chúa vẫn cảm nhận được mối nguy hiểm rình rập không thể xem thường.
“Thuần Quân, để Lâm tướng quân đi theo cô ta đi.
” Khương Tuyết Dương nói.
“Tuyết Dương, đạo bất đồng bất tương vi mưu, con lo lắng chị Thùy Họa sẽ gặp nguy hiểm mất.
” A Lê đứng ra ngăn cản.
“A Lê, con nói vậy chẳng khác nào quá xem thường khí độ của Mộ Dung đạo tổ rồi.
”“Vậy con đi cùng chị Thùy Họa.
” A Lê lại nói.
“Không cần đâu, để tự mình cô ấy đi đi.
”Khương Tuyết Dương muốn để Thùy Họa gặp Mộ Dung, ắt có chủ ý của riêng mình.
Chiến Thần và Tử Thần là kẻ thù truyền kiếp, có lẽ từ chỗ Mộ Dung Nguyên Duệ sẽ có được cơ duyên giúp cô ấy thức tỉnh.
Với lại cho dù trận chiến phong thần bùng nổ, Tiên đạo cũng sẽ không khai chiến với Ma đạo, vì thế nên dù Thùy Họa gặp riêng Mộ Dung cũng không có gì nguy hiểm hết.
Thấy Khương Tuyết Dương kiên quyết như vậy, A Lê cũng không nhiều lời nữa, để Thùy Họa một mình đơn độc đi cùng Đắc Kiều công chúa đến lều trại của Mộ Dung Nguyên Duệ.
Trong ba đại quân, Ma đạo và Tiên đạo cách nhau gần nhất.
Khi đến lều của Mộ Dung Nguyên Duệ, Thùy Họa càng cảm thấy sợ hãi, cơ thể run cầm cập, đầu không dám ngẩng lên.
Mộ Dung Nguyên Duệ quan sát tỉ mỉ một hồi, trong lòng sớm đã có đáp án.
Lúc này đây trong lều doanh trại chỉ có hai người bọn họ, nhìn thấy dáng vẻ rụt rè sợ sệt của Thùy Họa, đáy mắt Mộ Dung Nguyên Duệ bỗng lóe lên tia trào phúng.
Sau đó cô ấy đi đến trước mặt Thùy Họa, giơ tay nâng cằm cô ấy lên.
“Tử Thần các hạ, có còn nhớ nỗi nhục của ta ở Quy Khư hay không?”“Cái gì cơ?”Thấy Thùy Họa mơ màng ngơ ngác, Mộ Dung Nguyên Duệ bỗng nhiên cảm thấy đắc ý, nghiêng mặt, thì thầm bên tai của Thùy Họa: “Nếu như cô đã quên rồi, vậy tôi giúp cô nhớ lại một lát nhé.
”Nói xong, Mộ Dung Nguyên Duệ ôm lấy Thùy Họa vào lòng.
Chưa đợi Thùy Họa hét lên, đã nhẹ nhàng hôn xuống.
Cảnh tượng chấn động thất kinh hồn bạt vía đã xảy ra, trong đầu Thùy Họa chỉ cảm thấy trống rỗng.
Tiếp đó, từng mảnh ký ức mơ hồ lần lượt ùa về trong đầu cô ấy.