Trong Thái Cổ Tam Giới, Chiến Thần và Tử Thần được sinh ra cùng lúc, nơi có chiến tranh ắt có cái chết.
Ngay lúc Chiến Thần Mộ Dung Nguyên Duệ nhẹ nhàng hôn, mọi thứ cứ như một cơn bão tuyết đổ ập lên môi Thùy Họa, thức hải của Thùy Họa nổ âm vang.
Một mảnh ký ức rời rạc ùa về.
Tôi tên là Lâm Thùy Họa, sinh ra trong nghèo khó, chết trong tuyệt vọng.
Trở thành Hoàng Hà Nương Nương, oán khí ngàn năm không tan biến, tôi không thể tiêu tán thần hồn, mà vĩnh viễn chìm sâu dưới đáy hồ sông Hoàng Hà.
Tôi trôi dạt dưới đáy sông suốt năm này qua tháng nọ, chuyện hay làm nhất chính là ngắm nhìn màn đêm yên tĩnh, âm thầm ngoi đầu lên mặt nước, lặng lẽ nhìn cuộc sống của người dân hai bên bờ sông.
Tôi là một cô hồn, những gì tôi có cũng chỉ là sự cô đơn trống trải, chính lúc tôi cho rằng tôi sẽ chết dần chết mòn trong cô độc, màn sỉ nhục của quỷ nước trong con sông đã thức tỉnh mệnh cách của tôi, giúp tôi có được ký ức của một người khác.
Tàn hồn của Phá Quân chuyển thế chín lần, lúc tìm thấy tôi thì sức mạnh thần niệm trong tàn hồn ấy đã suy yếu như ngọn đèn đã cạn dầu.
Vì thế, khi tôi còn sống cô ấy không thể đánh thức túc mệnh của tôi, nhiều năm sau khi tôi chết, vẫn cứ luôn thất bại, cho đến khi chịu nỗi ô nhục này đã khơi gợi sự cộng hưởng với Phá Quân, tôi mới có thể hoàn toàn kết thừa mệnh cách Phá Quân của cô ấy.
Mà sau khi sứ mệnh của cô ấy hoàn thành xong, mảnh thần thức cuối cùng đã hóa thành hư vô hòa mình với trời đất.
Tiếp theo đó, tôi nhờ vào mệnh cách Phá Quân trốn xuống dưới đáy sông Hoàng Hà bắt đầu tu luyện.
Chớp mắt ba trăm năm đã trôi qua, Hoàng Hà đại vương nhiều lần đến bái kiến tôi, nhưng tôi không thèm để ý gì đến ông ta.
Mãi đến một ngày, ông ta nói với tôi có một đạo sĩ muốn mời bọn họ làm một chuyện trọng đại.
Họ không chỉ mời ông ta, mà toàn bộ sáu mươi tư tướng quân Hoàng Hà Bát đại vương đều nhận được thư mời của đạo sĩ.
Tôi hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì, ông ta nói đạo sĩ muốn nhờ họ giúp sức kéo một cỗ quan tài.
“Quan tài gì cơ?”“Cửu Long kéo quan âm thầm đi xuống đường nước của sông Hoàng Hà, muốn xin một cơ hội sống cho người nằm trong quan tài.
”Nghe ông ta nói thế, tôi liền hiểu ngay, người mà Phá Quân đợi cuối cùng đã tới rồi.
Người ấy, chính là người mà Phá Quân dành cả đời để yêu.
Cô ấy cầm đạo xuống Âm Ti, thật chất không phải vì muốn báo thù thay ông ấy, mà chỉ muốn kéo trấn hồn quan của ông ấy ra ngoài.
Một đao chém đứt sông Vong Xuyên, nước sông chảy xiết, quan tài trấn hồn trôi ra ngoài, được người khác âm thầm dối trên lừa dưới kéo từ Âm Ti giấu ở Đông Hải.
Đáng tiếc thay, tuy rằng quan trấn hồn đã được kéo ra ngoài, nhưng Phá Quân không còn cơ hội nhìn thấy ông ấy nữa.
Sau khi cô ấy bỏ mạng nơi chiến trường, chỉ bảo toàn được một mảnh tàn hồn, còn phải gánh thêm mệnh cách Phá Quân.
Sau đó, Phá Quân liên tục chuyển thế tám lần, cả tám lần đều bị người khác phát hiện và giết chết.
Mãi đến lần cuối cùng chuyển sinh trên người tôi, bởi vì lúc tôi chết oán khí quá nặng, âm hồn mãi không tan biến, mới tạo thành cơ thể âm linh kế thừa mệnh cách Phá Quân của cô ấy.
Lúc tôi nghe nói đến Cửu Long kéo quan, liền biết chắc chắn người trong quan tài là ông ấy.
Phá Quân không thể gặp ông ấy, tôi sẽ thay cô ấy đến gặp một lần, xác định thử xem ông ấy thật sự đã chết hay chưa.
Đáng tiếc thay, tu vi của tôi lúc ấy quá kém cỏi, hoàn toàn không phải đối thủ của tay đạo sĩ kia, cuối cùng chỉ đành trơ mắt đến nhìn quan trấn hồn bị đạo sĩ kia thi pháp chôn sâu dưới đáy sông.
Nhưng mà tôi cũng không phải phí công vô ích, tôi hợp mưu cùng người khác bàn bạc kế sách công phá trận pháp của đạo sĩ.
Sau đó âm thầm chờ đợi nhiều năm, cuối cùng thì đã giúp người trong quan tài tìm thấy cơ duyên trùng sinh.
Nhìn thấy đứa bé đó từ từ trưởng thành, trong lòng tôi tràn ngập mong chờ.
Nhưng đợi đến khi anh ấy trưởng thành, tôi bỗng nhiên cảm thấy rất thất vọng.
Xoàng xĩnh tầm thường, tinh thần sa sút, nhìn từ trên xuống dưới thật sự không giống người mà Phá Quân đang chờ đợi.
Bạch Hà Sầu an ủi tôi nói, đấy là vì anh ấy vẫn chưa thức tỉnh túc mệnh của bản thân mà thôi.
Sau đó, khi thời điểm bí mật đàm Cửu Long hé mở ngày càng đến gần, Bạch Hà Sầu tự mình thu nhận anh ấy làm đệ tử, rồi để anh ấy kết hôn với tôi.
Mối hôn sự này, mới đầu tôi vẫn còn khá do dự, nhưng mà tôi muốn hoàn thành di nguyện của Phá Quân, nên miễn cưỡng ép buộc bản thân đồng ý.
Sau khi kết hôn với anh ấy, tôi mới biết, có những người nhìn có vẻ u ám bụi bặm, nhưng thật ra nội tâm vẫn thuần khiết trong sáng như trinh nữ.
Càng ngày tôi càng có thiện cảm với anh ấy, bên cạnh đó còn có một chút hổ thẹn, bởi vì tôi biết tôi không phải Phá Quân, tôi chẳng qua chỉ có ký ức của cô ấy mà thôi.
Tôi và Bạch Hà Sầu đều đã tính sai một việc, chúng tôi tưởng rằng anh ấy chính là người Phá Quân đang đợi, nhưng thật ra không phải anh ấy.
Khi biết được chân tướng, tuy rằng tôi rất thất vọng, nhưng sâu thẳm trong lòng mình cũng có một chút mừng rỡ.
Tôi không phải Phá Quân, và anh ấy cũng không phải người đó.
Vậy thì chúng tôi có thể làm một đôi vợ chồng thật sự rồi, trăng long đầu bạc, nắm tay đến trọn đời.