Ngày đàm Cửu Long hé mở bí mật đã xảy ra rất nhiều chuyện, tôi rơi vào vòng vây của đạo môn, bị đánh đến trọng thương.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận thấy nỗi đau đớn của Phá Quân, thật sự rất đau, toàn thân như bị xé tan thành từng mảnh, đến thần hồn cũng suýt tiêu tán.
Tôi cắn răng chịu đựng, Phá Quân tuyệt đối sẽ không lâm trận bỏ chạy, vì thế tôi cũng không muốn bỏ chạy.
Thế nhưng, chính thời khắc tôi cận kề cái chết, có một ngôi sao băng quét qua màn đêm, thiêu cháy quỹ đạo rực rỡ nhất.
Hai năm sau đó, tôi đã hoàn toàn gỡ bỏ thân phận con gái nhà họ Lâm, ngôi sao băng giáng xuống đó đã giúp tôi hiểu được sứ mệnh thật sự của mệnh cách Phá Quân, tôi chính là tướng Phá Quân của Ma đạo.
Tôi đã hiểu rõ bản thân là ai rồi, mà anh ấy cũng hiểu con đường anh ấy phải đi, mới hạ quyết tâm mà không mảy may do dự giơ cao cờ chiêu hồn của Ma đạo.
Tại Sơn Hải Quan đoạt lấy đao Trấn Yêu, sau đó tôi cùng anh ấy đến Hàn Hoang tìm kiếm tung tích hậu duệ của Lưu Phong thiên tôn, chuẩn bị cho sự tái xuất của Ma đạo.
Từ sau trận chiến ở Hàn Hoang, tôi chém một đao khiến tóc bạc trắng, từ đó hấp thụ sát khí quân uy của ma đạo vào người, ngồi vững trên chiếc ghế tướng Phá QuânThời gian sau đó, chiến sự Ma đạo liên miên không dứt, tôi luôn là người tiên phong dẫn đầu đánh địch.
Người bị nhắm đến đầu tiên luôn là tôi, thật ra, thân thể của tôi đâu có cường tráng rắn rỏi, cho dù khoát lên lớp áo giáp sắt dày cọm, cũng không chịu nổi quá nhiều thương tích.
Có nhiều lúc, tôi phải dùng đến ý chí của bản thân, cắn răng chịu đựng.
Đây là vì Ma đạo, cùng vì anh ấy.
Sau khi đánh thắng Dã Tiên, anh ấy phong thần cho tôi, không rõ đây là cơ duyên trùng hợp hay là vận mệnh an bài, tôi đã ngưng tụ được thần cách của Thái Cổ Minh Giới Tử Thần trong trận đấu trước đây, được anh ấy phong làm Tử Thần, sở hữu thân thể bất tử của Tử Thần.
Thật ra, cái gọi là thân thể bất tử là lời nói dối đáng sợ nhất trên thế gian này.
Thân thể bất tử không phải nói cơ thể tôi mạnh mẽ cường tráng, không chịu tổn hại, mà là mặc kệ tôi trên người tôi có bao nhiêu vết thương đều có thể hồi phục bình thường.
Nói cách khác chính là, bất kể tôi có hứng chịu thương thế nặng nề đau đớn đến mấy, đều phải âm thầm nhẫn nhịn, không một lời oán thán.
Trước khi chưa niết bàn, tôi cứ tưởng rằng nỗi đau đớn tột cùng chính là bị sĩ khí quân địch tấn công.
Tưởng chừng như đang phải xông qua núi đao biển lửa, như vạn kiếm xuyên tâm.
Mãi đến khi lần đầu tiên tôi niết bàn ở Âm Sơn, tôi mới hiểu, đau đớn mà niết bàn mang lại, còn khủng khiếp gấp trăm lần xông qua núi đao biển lửa, gấp ngàn lần bị vạn kiếm xuyên tâmGiống hệt như cơ thể đang sống sờ sờ mà bất thình lình bị nghiền nát thành cát bụi, ngay cả thần hồn cũng bị đánh tan, rồi tái thiết lại thành người.
Mỗi lần tôi niết bàn, liền không muốn niết bàn lần thứ hai.
Nhưng vận mệnh cứ thích trêu đùa với Tử Thần, áo nghĩa của Tử Thần phải được lĩnh ngộ từ niết bàn.
Anh ấy cứ nghĩ tôi vì Tử Thần mới trở nên ngày càng lạnh nhạt xa cách, lại không biết, tôi dùng khuôn mặt lạnh lùng của Tử Thần che đậy nỗi khiếp sợ và tuyệt vọng của mỗi lần niết bàn.
Có lần đầu tiên, tất nhiên sẽ có lần thứ hai.
Mỗi lần như thế tôi đều như sống không bằng chết, thậm chí không kìm lòng được mà hận anh ấy, hận anh ấy vì sao phong thần cho tôi.
Tôi thà chết trên chiến trường, cũng không muốn trở thành một Tử Thần mãi mãi bất tử.
Nhưng mà, mỗi khi nhìn ánh mắt dịu dàng đằm thắm của anh ấy, nỗi căm hận của tôi lại trôi đi theo dòng nước.
Theo đà thế lực của Ma đạo ngày một mở rộng, thì kẻ địch tìm tới cũng càng lúc càng nhiều, chiến đấu lại càng khốc liệt hơn, nên túc mệnh của tướng Phá Quân cũng dần dần trở nên nặng nề hơn.
Tại Quy Khư, tôi đã niết bàn hai lần.
Tôi cứ tưởng rằng sau khi chiếm được Quy Khư làm Ma Đạo tổ đình, tôi có thể được nghỉ ngơi thư giãn một thời gian, để xoa dịu nỗi thống khổ.
Nhưng mà, chẳng mấy chốc lại truyền đến tin tức cổ địa núi Hạ Lan phá phong ấn, ba trăm vạn quân Ma đạo tiến vào núi Hạ Lan quyết đấu với liên minh quỷ yêu.
Trận chiến này vô cùng khó khăn, chỉ cần sơ sẩy một chút toàn quân Ma đạo sẽ bị tiêu diệt.
Nhưng mà, đến cuối cùng chúng tôi vẫn giành được chiến thắng.
Trong trận chiến đó, cái chết oanh liệt của Thất Thải Minh Vương gây chấn động tam giới.
Ánh sáng thần quang bảy màu rực rỡ lóa mắt, khiến toàn quân Ma đạo chìm đắm trong bi thương.
Sau khi Thủy Kỳ Lân Yến Tháp trở về, cũng khiến người khác dè chừng trước sự lớn mạnh của Ma đạo.
Nhưng dường như chẳng có ai hay biết, trong trận đấu ấy tôi đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn vật vã sau khi liên tục niết bàn đến tận hai lần.
Lúc niết bàn lần thứ bảy, tuy rằng tôi may mắn sống sót, nhưng chỉ bản thân tôi mới biết, mình đã thất bại rồi.
Bởi vì ý chí của tôi đã bị cơn đau đớn xé gan xé thịt này đánh bại, lúc ngưng tụ thần hồn, tôi đã cắn răng liều mạng nhắc nhở bản thân, tôi không muốn có tiếp tục niết bàn nữa.
Tôi đã chịu không nổi nữa, tôi thật sự chịu không nổi nữa rồi.
Vì thế, trong khi đại quân Ma đạo ngóng trông mong chờ, chuẩn bị đón tiếp tướng Phá Quân trùng sinh trở về, tôi đã khiến bọn họ thất vọng.
Người quay về không phải tướng Phá Quân, mà chỉ là cô gái nhà họ Lâm khi xưa mà thôi.
Tôi không biết vì sao trong đầu mình lại đột nhiên ùa về nhiều ký ức đến vậy, nhưng tôi thật sự không muốn tiếp tục làm tướng Phá Quân nữa.
Tôi đẩy mạnh Mộ Dung Nguyên Duệ ra, hít thở hồng hộc, trừng mắt phẫn nộ nhìn cô ấy.
Mộ Dung Nguyên Duệ sững sờ trong giây lát, nụ cười trên môi cũng biến mất.
“Ta biết cô không muốn tiếp tục làm Tử Thần, nhưng ta chỉ muốn nhắc nhở cô, nếu như cô không vẫn cứng đầu không chịu tỉnh lại, tất cả những người của Ma đạo đều sẽ chôn thân tại cổ địa Miêu Cương này.
”“Chuyện đó sẽ không xảy ra, anh ấy sẽ đến giải cứu Ma đạo.
”“Anh ấy đã bị nhốt trong tháp Thất Bảo Như Ý Linh Lung rồi, chắc chắn không thể tham gia trận chiến cổ địa Miêu Cương, người có thể cứu Ma đạo chỉ có mình cô mà thôi.
Nhớ cho kỹ, Tử Thần mới là con người thật của cô, không phải cô gái nhà họ Lâm chân yếu tay mềm kia đâu!”