"Lúc Thuần Quân nói ra chân tướng, Khương Tuyết Dương thế nhưng cũng không bất ngờ, bởi vì cô đã mơ hồ đoán được chuyện Ma Đạo Tổ Sư đã thức tỉnh.
Kỳ thực liên quan đến cái chết của Ma Đạo Tổ Sư, trong lòng Khương Tuyết Dương vẫn luôn tồn tại nghi ngờ.
Vào cái ngày bí mật đàm Cửu Long được tiết lộ cô cứ luôn chậm chạp không hành động là bởi vì muốn nghiệm chứng chuyện này.
Thế nhưng những gì phát sinh sau đó cho thấy tôi và Đạo Tổ không có duyên với nhau, vì thế mà những nghi ngờ của Khương Tuyết Dương cũng dần dần biến mất.
Ngày đó Thuần Quân nói ra câu đố liên quan đến Đạo Tổ, những nghi ngờ từ trước mà cô đã cố gắng dằn xuống từ tận đáy lòng bỗng nhiên sôi trào.
Nếu như Ma Đạo Tổ Sư đã quay lại, đừng nói chỉ giết một Tăng Ô Ma Tôn, muốn quét sạch bảy vị Ma Tôn tại Miêu Cương Cổ Địa cũng không thành vấn đề.
Tuyết Dương còn có thể giữ bình tĩnh, thế nhưng các vị tướng quân khác của Ma Đạo đều chấn kinh, nhìn Thuần Quân trừng trừng.
Bọn họ đương nhiên là bất ngờ rồi, một tòa Tăng Ô đã khiến Ma đạo phải trả giá đắt, tử thương hơn 5 vạn binh.
Trong mắt bọn họ, thực lực của tôi mới chỉ đạt tới Đỉnh Phong Thiên Tôn, làm thế nào có thể dựa vào sức mình mà lên tới đỉnh núi trảm giết Tăng Ô Ma Tôn.
“Trước khi đại quân Đạo Môn tiến vào Miêu Cương Cổ Địa, Đạo Tổ đã tới nơi này, giết chết bảy vị Ma Tôn, chiếm được bảy cỗ nguyên lực chi tâm.
” Thuần Quân tiếp tục nói.
Lời này vừa dứt, sóng gió trong lòng các tướng lĩnh Ma đạo lại nổi lên lần nữa, trên mặt đểu lộ vẻ khó mà tin được.
“Cô đi theo tôi, Thùy Họa cô cũng đến đây.
” Khương Tuyết Dương nói.
Ba người bước tới một góc phế tích Ma điện, Khương Tuyết Dương dùng trận pháp thiết lập một kết giới thần niệm.
A Lê mặc dù không phải người ngoài, thế nhưng chuyện liên quan tới bí mật thân thế của tôi, Khương Tuyết Dương không muốn để mọi người biết được.
Nếu trách chỉ có thể trách Ma Đạo Tổ Sư quá khiến người ta kiêng kỵ, một khi thân phận được xác định, Ma Đạo chỉ sợ sẽ rước lấy họa diệt môn.
Vẻ ngoài lãnh đạm của Thùy Hoa không giấu được xúc động trong lòng.
Đôi mắt hắc bạch phân minh, dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Khương Tuyết Dương vốn rất giỏi che giấu cảm xúc, lúc này đây nội tâm không tránh khỏi lên xuống nhấp nhô, ngũ vị tạp trần.
Với Tam giới mà nói, cái tên Ma Đạo Tổ Sư này đã trở thành một điều cấm kỵ.
Chỉ vẻn vẹn một bóng người trong trấn hồn quan liền khiến cả Đạo Môn kinh diễm.
Loại người này vốn dĩ không nên xuất hiện trong pháp tắc của Thiên Đạo.
Chúng sinh bình đẳng, hữu giáo vô loài.
Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng.
Trong trái tim của đệ tử Ma đạo, Ma Đạo Tổ Sư có thể sánh với Thiên Đạo.
Một khi ông ta quay lại, Tam giới nhất định đại loạn, mà Ma đạo sẽ một lần nữa trở thành mục tiêu công kích.
Không một ai mong muốn Ma Đạo Tổ Sư quay lại, cũng không một ai nghĩ tới ông ta còn có thể quay lại.
Tiểu Thuần Quân mặc dù trông còn non nớt, thế nhưng cũng chẳng phải người không hiểu nhân tình thế thái, thế nên cô cũng không vội mở miệng.
Bởi vì cô biết, Ma đạo đã không còn là Ma đạo năm đó, Tham Lang không phải là Tham Lang năm đó, mà Phá Quân cũng không còn là Phá Quân của năm đó.
Trầm mặc một hồi, Khương Tuyết Dương gắng áp xuống những xúc động trong lòng, dùng ngữ khí vô cùng bình tĩnh, nói: “Thuần Quân, Đạo Tổ có phải đã thức tỉnh rồi không?”“Đúng vậy.
” Thuần Quân gật đầu.
Nhìn thấy Thuần Quân gật đầu, Khương Tuyết Dương vốn khó khăn lắm mới có thể ổn định tâm tình, nay lại bắt đầu thất hồn lạc phách.
Trong mắt Thùy Họa dấy lên một ngọn lửa màu đen.
Ngọn lửa màu đen là biểu tượng cho vẻ ngoài của Tử Thần Thái Cổ Minh Giới.
Điều này cho thấy Thùy Họa đã thức tỉnh, cô nhìn chằm chằm Thuần Quân, nói: “Đem những chuyện mà cô biết toàn bộ đều nói ra hết, đừng để sót bất cứ chuyện gì.
”“Trước khi Đạo Tổ rời khỏi Quy Khư tiến vào huyền quan Huyễn Ma, tôi vẫn chưa hóa linh, chỉ có thể ẩn trong huyền quan của Đạo Tổ, vì thế những gì tôi biết về ngài ấy cũng không nhiều.
Cho tới khi Đạo Tổ từ trong huyền quan Huyễn Ma bước ra, ngài ấy lại đem tôi trả về cho Từ Phúc, sau lại bị Từ Phúc đưa đến Đông Hải.
Những việc mà tôi biết cũng chỉ bắt đầu từ khi Đạo Tổ triệu hoán tôi từ trong huyền quan.
Ngày đó, ngài ấy mang theo tôi đi tới Miêu Cương Cổ Địa.
”Lúc tôi gặp Nữ Đế, Thuần Quân hãy còn ở trong huyền quan của tôi, vì thế cô ấy không biết những gì tôi trao đổi với Nữ Đế, thế nhưng cô ấy có thể cảm nhận được biến hóa của Kiếm Thai Quỷ Kiếm khi tôi và Nữ Đế gặp nhau.
Nghe Thuần Quân nói tới sự thay đổi của Kiếm Thai Quỷ Kiếm, Khương Tuyết Dương lập tức hỏi: “Cô nói là Kiếm Thai Quỷ Kiếm của Đạo Tổ chỉ trong thời gian rất ngắn liền được tu phục hoàn chỉnh rồi?”“Không sai, tôi nghi ngờ Đạo Tổ được người khác giúp đỡ, không những vậy tu vi Quỷ kiếm của người này cao hơn Đạo Tổ rất nhiều, thậm chí còn vượt xa Bắc Minh tướng quân.
”“Tu vi Quỷ kiếm so với Bắc Minh Tú còn cao hơn, ngoài vị chủ nhân của Âm Ty ra, tôi không thể nghĩ ra người nào khác.
” Khương Tuyết Dương nhìn Thùy Họa nói.
“Chính là cô ta.
” Thùy Họa quả quyết nói.
“Nếu đã nói như thế, việc Tạ Lan thức tỉnh số mệnh Đạo Tổ không tránh khỏi cùng cô ta có liên quan.
”Thuần Quân sau đó liền tiếp lời, kể lại quá trình chiến đấu của tôi tại Miêu Cương Cổ Địa, cũng như nội dung đối thoại giữa tôi và bảy vị Ma Tôn.
Cô ấy vốn là kiếm, vì thế đối với lịch sử chiến đấu của tôi vô cùng rõ ràng.
Thế nhưng thông qua lời kể lại của cô, Tuyết Dương vẫn có thể cảm nhận được không khí khác thường.
“Đạo Tổ vì lẽ gì lại không bị quấy rầy bởi sức mạnh tà ma?” Khương Tuyết Dương hỏi.
“Bởi vì Đạo Tổ là người không có trái tim.
”“Gì cơ?” Khương Tuyết Dương chấn kinh.
“Là thật đó, chuyện này cũng là sau khi kết thúc trận đấu cuối cùng của ngài ấy với Ngạo Mạn Ma Tôn tôi mới phát hiện ra.
Đạo Tổ đã mất đi tim ma của mình, sau khi đánh bại Ngạo Mạn Ma Tôn liền ngưng tụ được một trái tim thất khiếu linh lung độc nhất vô nhị trong thiên hạ này.
“Tim ma của ngài ấy đi đâu mất rồi?” Khương Tuyết Dương lại hỏi.
“Tôi cũng không biết, chỉ là, từ lúc Đạo Tổ rời khỏi huyền quan của Huyễn Ma, tính cách đã thay đổi rất nhiều.
Tôi đã cùng ngài ấy bay tới nhân gian, sau lại bị ngài ấy tàn nhẫn đưa đi, có thể cảm nhận được ngài ấy bây giờ so với trước đây giống như hai người khác nhau.
Trước mặt tôi ngài ấy cũng không hề che giấu cảm xúc.
” Thuần Quân nói.
“Xem ra việc Đạo Tổ mất đi tim ma có liên quan tới Kiêm Hà.
”Tiếp đó, Thuần Quân tập trung kể lại trận chiến giữa tôi và Khủng Cụ Ma Tôn.
Bởi vì người mà Khủng Cụ Ma Tôn hóa thành lại chính là Tử Thần.
Khi Thùy Hoa nghe được những lời mà tôi đã nói về sức mạnh thực sự của Tử Thần, ngọn lửa trong mắt cô ấy bắt đầu dịu xuống, giống như nước mắt tuôn ra, dập ngọn lửa ấy, thế nhưng Tử Thần không có nước mắt.
“Hóa ra, anh ấy vẫn luôn biết nỗi đau trong lòng tôi.
Anh ấy vẫn luôn hiểu tôi.
” Thùy Họa thở dài, nói.
“Ngài ấy đương nhiên hiểu cô, người ngài ấy yêu nhất cũng là cô.
” Lần này Khương Tuyết Dương cũng không còn cố gắng giấu kín cảm xúc của mình, giọng nói mang theo chút oán giận mơ hồ.
Cuối cùng, Thuần Quân kể lại trận chiến cuối cùng giữa tôi và Ngạo Mạn Ma Tôn.
Khương Tuyết Dương và Thùy Họa mỗi người đều mang vẻ mặt nghiêm trong, Thuần Quân chậm rãi kể lại, không bỏ sót bất kỳ từ nào, bất kỳ chi tiết nào.
“Cũng chính trong trận đấu này tôi mới biết Đạo Tổ đã giải được bí mật về thân thế của mình, bởi vì người mà Ngạo Ma Tôn hóa thành chính là Ma Đạo Tổ Sư khi đó.
” Thuần Quân nói.
Điều này Khương Tuyết Dương dễ dàng hiểu được, Ngạo Mạn là tội nghiệt đầu tiên trong số bảy loại tội.
Ngay cả Thiên Đạo mà Ma Đạo Tổ Sư còn dám mưu nghịch, cho nên việc Ngạo Mạn Ma Tôn hóa thành Ma Đạo Tổ Sư cũng không có gì làm lạ.
“Cơn phẫn nộ của cờ Chiêu Hồn có phải cũng phát sinh trong trận chiến đó không?” Khương Tuyết Dương hỏi.
“Đúng vậy, bởi vì Ngạo Mạn Ma Tôn đã sỉ nhục Ma Đạo Tổ Sư.
”“Lời này của cô là thế nào?”“Bại giả vô nhan.
Đã là kẻ bại trận thì làm gì có mặt mũi.
”Mặc dù từ lúc cờ Chiêu Hồn nổi giận cho tới giờ cũng qua rất lâu rồi, thế nhưng nghe mấy chữ này từ Thuần Quân, sắc mặt Khương Tuyết Dương nháy mắt liền thay đổi, tóc đen trên đầu Thùy Họa cũng điên cuồng tung bay, hiển nhiên là cực kỳ phẫn nộ.
Không một ai có thể sỉ nhục Ma Đạo Tổ Sư, đây là chuyện mà bất kỳ đệ tử Ma đạo nào cũng không thể chấp nhận được.
Cho tới khi Thuần Quân kể xong trận chiến kinh tâm động phách này, cả ba cùng chìm trong im lặng.
“Tôi lẽ ra nên sớm biết rằng, bất kỳ chuyện gì cũng có đầu có cuối.
Tạ Lan và Ma Đạo Tổ Sư vốn là cùng một mệnh.
” Khương Tuyết Dương phá vỡ cảnh tượng trầm mặc này, nói.
“Tôi không quan tâm họ có cùng một mệnh hay không, tôi chỉ quan tâm có hay không chính là cùng một người.
” Thùy Họa lạnh lùng nói.
“Thuần Quân, sau khi Đạo Tổ rời khỏi Miêu Cương Cổ Địa đã đi đâu?”“Lúc tôi và Đạo Tổ tách ra, ngài ấy nói cần phải đi Âm Ty gặp Cửu U Nữ Đế.
” Thuần Quân nói.
Vừa nghe nói gặp Nữ Đế, lại liên quan đến chuyện Nữ Đế sẽ không vô duyên vô cớ trao tặng cơ duyên cho Quỷ Kiếm của tôi, hơi thở trên người Thùy Họa càng lúc càng lạnh như sương.
Thấy vậy, Khương Tuyết Dương ra hiệu cho Thuần Quân ra ngoài trước, tới khi chỉ còn lại hai người, cô bình tĩnh nhìn Thùy Họa, nói: “Nếu người quay lại là ngài ấy mà không phải Tạ Lan, cô sẽ làm thế nào?”“Tôi không phải Phá Quân, cô cũng không phải là Tham Lang của năm đó.
Vì thế, Đạo Tổ hiện giờ chỉ có thể là Tạ Lan.
” Thùy Họa lạnh lùng nói.
“Vạn nhất ông ta quay lại thì sao?”“Có một chuyện cô phải hiểu, Phá Quân không phải là Phá Quân của Ma Đạo, từ đầu tới cuối, Phá Quân chỉ là Phá Quân của Ma Đạo Tổ Sư, nếu không khi đó cô ấy cũng không bỏ mặc sống chết của đệ tử Ma Đạo, một thân một mình cầm đao tới Âm Ty.
” “Vì vậy, nếu như người quay lại không phải là Tạ Lan, cô sẽ rời khỏi Ma đạo đúng không?” “Ma đạo đệ tử, vạn thế thiên hồng.
”Tám chữ này đã thể hiện cho thái độ của Thùy Họa.
Nếu như tôi không quay lại, cô ấy sẽ dùng mệnh của mình trả lại cho Ma đạo, cùng tôi rời đi.
"