Ma đạo lần này quét sạch đỉnh Tăng Ô, tổn thất năm vạn đệ tử.
Những đệ tử còn lại, không có gì ngạc nhiên, chiến lực mỗi người đều tăng lên ít nhiều.
Khương Tuyết Dương đứng trên đỉnh núi, ngóng sang các ngọn núi khác, phát hiện ra trận chiến của Nhân Tiên hai đạo cũng lần lượt đi tới hồi kết.
“Khương tướng, đại quân đã chỉnh đốn xong rồi, bây giờ chúng ta có cần rời đi không?” Lưu Phong Sương hỏi, thiếu nữ Thanh Khâu Hồ tộc năm xưa giờ đây đã trở thành chiến tướng vĩ đại của Ma đạo, thống soái của Yêu tộc.
“Trước tiên ở đây đợi lệnh, chuẩn bị chiến đấu.
” Khương Tuyết Dương nói.
“Trận đấu không phải đã kết thúc rồi sao?” A Lê bối rối hỏi.
“Chi bằng nói, trận đấu hãy còn chưa thực sự bắt đầu.
”Nếu như bảy đại Ma Tôn vẫn còn, trận đấu có thể coi như đã kết thúc.
Ma đạo dù có rời đi cũng không gặp phải bất kỳ trở ngại gì.
”Hiện giờ Ma Tôn đều đã tan biến không chút dấu vết, Nhân Tiên hai đạo nhất định sẽ truy tìm chân tướng.
Mà chân tướng thì chỉ có một, một khi bị bọn họ phát hiện ra, Ma đạo đừng mong có thể dễ ràng rời khỏi Miêu Cương Cổ Địa.
Lưu lại đỉnh Tăng Ô dù gì cũng tốt hơn, một khi xuống núi, dùng chiến lực hiện giờ của Ma đạo mà nói, tuyệt đối không thể ứng phó nổi hai đạo Nhân, Tiên.
Cho dù Nhân, Tiên không ra tay, Ma đạo cũng có nguy cơ bị xóa sổ.
Hơn nữa sau khi cuộc chiến ở Miêu Cương Cổ Địa kết thúc, cuộc chiến Phong Thần rất nhanh sẽ bắt đầu, Nói không chừng hiện tại Nhân đạo đã phong tỏa Tử Vi Tinh Vị ngay tại lối ra, thay vì mạo hiểm phá vòng vây, chi bằng tạm thời lưu lại đỉnh Tăng Ô phòng ngự thủ trận.
Kỳ thực, Khương Tuyết Dương muốn tử thủ tại đỉnh Tăng Ô là bởi muốn đợi tôi quay lại.
Vì trước đó tôi đã nói với Thuần Quân rằng tôi sẽ quay lại cùng bọn họ hội họp.
Truyền thuyết nói Miêu Cương Cổ Địa có bảy vị Ma Tôn, thế nhưng, khi Nhân, Tiên hai đạo phải trả một cái giá rất đắt mới lên tới đỉnh núi liền phát hiện chẳng có gì ngoài một tòa phế tích Ma điện đổ nát.
Không có Ma Tôn, nghĩa là chẳng thể chiếm được nguyên lực chi tâm.
Miêu Cương Cổ Địa quả thật đã trở thành địa phương rèn luyện thử thách sinh tồn, bởi vì nguyên lực chi tâm mới là cơ duyên thực sự của Miêu Cương Cổ Địa.
Vì muốn ngăn chặn biến số phát sinh, Nhân Đạo Tổ Sư Đạo Đức Thiên Tôn, Bắc Cực Tử Vi Đại Đế và Lỗ Thuần Dương ba người tại Đông Hải đã bày bố cẩn thận, đem mệnh cách Thất Sát của Ma Đạo Tổ Sư Tạ Lan nhốt vào Thất Bảo Như Ý Linh Lung Tháp.
Thế nhưng nào có ai ngờ, Tạ Lan không ở đây, Miêu Cương Cổ Địa lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, khiến cho hai đạo Nhân, Tiên đều mơ hồ.
Đại quân Nhân Đạo sau khi đã quét sạch núi Hoài Nghi, Tạ Lưu Vân – người phụ trách tấn công núi đã dẫn dắt đại quân tới gần Tử Vi Tinh Vị tại lối ra, bố trí đội hình phong tỏa nơi này.
Tiếp đó là Tiên đạo đã dọn sạch đỉnh Phẫn Nộ, đại quân Tiên Đạo Long tộc cũng tới Tử Vi Tinh Vị.
Thống soái tấn công đỉnh núi này là Đắc Kiều Công Chúa, cô tức thì liền chất vấn Tạ Lưu Vân tại sao lại phong tỏa lối ra.
“Ma Tôn biến mất, Cổ Địa có điều kỳ lạ.
Trước khi làm rõ tình huống này, tốt hơn hết Tam Đạo đều lưu lại nơi này.
” Tạ Lưu Vân nói.
Nghe ông ta nói như vậy, Đắc Kiều công chúa cũng dằn lại cơn tức, bởi vì cô cũng muốn biết Ma Tôn đã đi nơi nào rồi.
Tiên đạo còn hai đạo quân vẫn chưa quay lại, dù gì cô cũng phải đợi.
Một lúc sau, Huyền Vũ và Linh Xà – hai vị đại Thiên Tôn phụ trách dọn dẹp đỉnh Bạo Lực cũng dẫn quân tới Tử Vi Tinh Vị, cùng Đắc Kiều công chúa hợp lại.
Lại đợi một lúc nữa, Thiên Sư Trương Đạo Lăng và Mộ Dung Nguyên Duệ cũng quay lại gần như cùng lúc.
Trận đấu với tà ma này khiến Nhân đạo tổn thất gần 15 vạn quân, Tiên đạo tổn thất 10 vạn quân.
Thương vong mặc dù rất thảm, nhưng so với việc sức chiến đấu của toàn quân được cải thiện thì mất mát này vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Đến lúc này, đại quân Tiên đạo toàn bộ đều đã quay lại, Nhân đạo chỉ còn thiết Lữ Thuần Dương.
Lần này Nhân đạo chia nhau ra, để Tạ Lưu Vân và Trương Đạo Lăng tấn công đỉnh Tuyệt Vọng và Khủng Cụ, Lữ Thuần Dương một thân một kiếm càn quét đỉnh Ngạo Mạn.
Trong Đạo Môn, ngoại trừ Tử Vi Đại Đế và Đẩu Mẫu Nguyên Quân, cũng chỉ có Lữ Thuần Dương mới có sức mạnh nhường này.
Lữ Thuần Dương chọn khiêu chiến đỉnh Ngạo Mạn, một là bởi vì tà ma trên đỉnh Ngạo Mạn cường đại nhất, có thể giúp ông ta rèn giũa kiếm tâm của mình, ngoài ra còn có một lý do, ông muốn chiếm được Tôn Nghiêm - nguyên lực chi tâm của Ngạo Mạn Ma Tôn.
Hiện tại ông ta đã hóa thân thành kiếm, không chỉ vậy còn ngưng tụ thành công thần cách của Thái Cổ Kiếm Thần.
Kiếm là chủ của trăm binh, Lữ Thuần Dương muốn bản thân đạt được Tôn Nghiêm tột bậc, là cái thuộc về tôn nghiêm của kiếm.
Ác khí trên đỉnh Ngạo Mạn cực kỳ nồng đậm, thế nhưng cho dù có nồng đậm hơn thế, Lữ Thuần Dương vẫn tự tin có thể dùng kiếm của mình để tiêu diệt nó.
“Trương Thiên Sư, vì sao lại phong tỏa lối ra?” Mộ Dung Nguyên Duệ trầm giọng hỏi.
“Miêu Cương Cổ Địa có điều kỳ lạ.
Lẽ nào Mộ Dung Đạo Tổ không muốn lưu lại tìm hiểu chân tướng hay sao?” Trương Đạo Lăng nhàn nhạt đáp.
Mộ Dung Nguyên Duệ do dự không nói, cô đương nhiên cũng biết chuyện Ma Tôn biến mất.
Ma Tôn sẽ không vô duyên vô cơ biến mất, khả năng lớn nhất chính là có người nhanh hơn một bước đã giết sạch rồi.
Miêu Cương Cổ Địa chỉ giải cấm đối với Đạo Môn, người có thể nhanh chân tới trước tiêu diệt Ma Tôn liệu có thể là ai đây?Truyền thuyết nói, bảy vị đại Ma Tôn mỗi người đều có chiến lực cấp Đạo Tổ, mà chiến lực Đạo Tổ của Ngạo Mạn Ma Tôn có thể nói là vô hạn.
Không chỉ như vậy, trước khi đối đầu với mỗi vị Ma Tôn còn phải dốc sức mở ra một con đường máu khi đối mặt với tà ma vô tận trên núi, đồng thời liên tục bị sức mạnh tà ma quấy nhiễu.
Là người nào mới có thể đem bảy vị Ma Tôn lần lượt tiêu diệt mà tâm thức không bị lạc lối?Coi như Nhân đạo không chế ngự lối ra, trước khi chân tướng được làm rõ, Mộ Dung Nguyên Duệ cũng không thể nào cứ thế rời đi.
“Lục Nhâm Âm Dương Kiếm của Tạ Lưu Vân có thể thăm dò thiên cơ, liệu có tra được gì không?” Mộ Dung Nguyên Duệ hỏi.
“Không có, chẳng cách nào thăm dò được cả.
” Tạ Lưu Vân cười khổ, đáp.
“Ma Tôn sẽ không thể nào vô duyên vô cơ biến mất.
Tình huống trước mắt chỉ có thể cho thấy, có người giấu giấu giếm giếm tiến vào Miêu Cương Cổ Địa trước chúng ta.
” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
“Mộ Dung Đạo Tổ cũng nhìn ra rồi sao, Thuần Dương sư huynh tới giờ vẫn chưa xuống núi Ngạo Mạn, coi như có kẻ làm càn, vậy chắc chắn không phải người của Nhân đạo.
“Tiên đạo cũng vậy, ngày ấy Thiên Đình loạn lạc, nguyên khí tổn thương, Tiên đạo cũng không có người nào có được năng lực kinh hoàng bậc này.
”“Miêu Cương Cổ Địa chỉ giải trừ cấm chế đối với Đạo Môn.
Nếu đã không phải Tiên đạo cũng không phải Nhân đạo, lẽ nào lại là người của Ma đạo?” Trương Đạo Lăng nói.
“Thủy Kỳ Lân và Nguyên Phong – hai vị đại Đạo Tổ của Ma đạo, một người ở Quy Khư, người kia ở Đông Hải, không thể đến Miêu Cương Cổ Địa, nếu không chúng ta đã cảm nhận được.
” Mộ Dung Nguyên Duệ lắc đầu nói.
Ma đạo mặc dù có chiến lực Đạo Tổ, thế nhưng không thể có động tĩnh gì.
Bởi vì Âm Ty và Oa Hoàng Cung vẫn đang nhìn chằm chằm Quy Khư, nếu không lần này Ma đạo xuất quân cũng không đến nỗi không có lấy một vị Đạo Tổ dẫn dắt.
Miêu Cương Cổ Địa là trận đấu cuối cùng, lại còn là trận chiến vô cùng quan trọng, Ma đạo lại càng cần phải thận trọng.
“Có khi nào là Tạ Lan? Thái Cổ Tam Kiếm của Tạ Lan đều đã viên mãn đại thành, hắn đích thực có năng lực tới khiêu chiến Ma Tôn, điều kiện tiên quyết là hắn không thể bị ảnh hưởng bởi sức mạnh tà ma.
” Tạ Lưu Vân nói ra suy đoán trong lòng mình.
Lời này vừa dứt, một giọng nói vô cùng uy nghiêm từ trên định Ngạo Mạn vọng xuống.
“Chính là hắn!”Ngay lập tức, cùng với kiếm khí phát ra, Lữ Thuần Dương cũng hiện thân.
Ác khí tại Miêu Cương Cổ Địa mặc dù đã bị diệt trừ, thế nhưng sương mù vẩn đục trên trời hãy còn, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau mới hoàn toàn tan biến, vì vậy vẫn chưa thể ngự vân phi kiếm tại nơi này.
Thế nhưng Lữ Thuần Dương và Thuần Quân không hề bị ảnh hưởng, hai vị này một người lấy thân hóa kiếm - chính là Thái Cổ Thần Kiếm, một người có kiếm thể Thiên Tiên, có thể dùng kiếm khí để du tẩu trên không.
“Thuần Quân sư huynh, thật sự là hắn ta sao?” Tạ Lưu Vân lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
“Tại Ma điện Ngạo Mạn, ta tra được hai cỗ kiếm ý thần kiếm hoàn toàn khác nhau, một cỗ đã viên mãn đại thành, còn một cỗ thì chưa.
Có thể thấy, cơ duyên thần kiếm của Tạ Lan chính là nhờ Ngạo Mạn Ma Tôn trao cho.
” Lữ Thuần Dương nói.
“Thật không ngờ ngay cả Ngạo Mạn Ma Tôn cũng bị hắn giết.
Hắn ta vì sao có thể làm được, vì cớ gì việc tu hành có thể nhanh chóng như vậy?” Mộ Dung Nguyên Duệ hỏi.
“Chỉ có một khả năng.
” Tạ Lưu Vân thở dài nói“Khả năng gì?” Lữ Thuần Dương hỏi.
“Tạ Lan thức tỉnh rồi.
Thật đáng cười ta tại Trấn Hồn Quan cùng Ma Đạo Tổ Sư trăm năm đấu cờ, vậy mà không thể nhìn thấu sắp xếp của ông ấy, còn tưởng rằng bản thân đã thắng người ta.
Hiện giờ xem ra, là ta đã thua rồi.
” Tạ Lưu Vân nói.
Khi xưa Phật Gia từng nói, nhìn vào bàn cờ, người thắng chính là Ma Đạo Tổ Sư.
“Sư đệ có ý gì?” Trương Đạo Lăng trầm giọng nói.
“Tạ Lan chính là Ma Đạo Tổ Sư.
Nếu không phải vậy, ta quả thực không thể hiểu được hắn dựa vào cái gì để đánh bại Ngạo Mạn Ma Tôn.
Bởi vì người mà Ngạo Mạn Ma Tôn hóa thành chính là Ma Đạo Tổ Sư năm đó.
”Lời này vừa nói, nhất thời tất cả đều trầm mặc.
Tên của người, bóng của cây.
Có một số người không quản đã rời đi bao lâu, chỉ cần quay lại liền khiến nhân tâm chấn động.
“Không thể nào là ông ấy, Ma Đạo Tổ Sư chắc chắn không thể nào quay lại nữa.
Thời đại thuộc về ông ta đã trôi qua rồi, chưa kể Thiên Đạo tuyệt đối không thể cho phép ông ta quay lại.
” Mộ Dung Nguyên Duệ kiên định nói.
Ma Đạo Tổ Sư quay lại, nghĩa là trên đời này không còn Tạ Lan nữa.
Vì tình vì lý, Mộ Dung Nguyên Duệ đều không nguyện ý tiếp nhận chuyện Ma Đạo Tổ Sư quay lại.
“Tạ Lan đang bị nhốt tại Thất Bảo Như Ý Linh Lung Tháp, chẳng thể thoát thân.
Chuyện vừa nói có đúng hay không, đợi chúng ta ra ngoài đối chất với anh ta.
” Trương Đạo Lăng nói.
“Không sai, chỉ là trước khi chúng ta rời đi, cơ duyên tại Cổ Địa bị Tạ Lan trộm mất dù thế nào cũng phải để chúng ta đòi lại một phần lãi chứ.
” Lữ Thuần Dương vẻ mặt nham hiểm nhìn sang đỉnh Tăng Ô.
“Sư huynh muốn động thủ với Ma đạo?” Tạ Lưu Vân hỏi.
“Tử Thần Lâm Thùy Họa đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này không động thủ còn đợi đến bao giờ?” Lữ Thuần Dương lạnh lùng đáp.
“Mộ Dung Đạo Tổ, ý ngài ra sao?” Trương Đạo Lăng nói.
“Tiên đạo sẽ không nhúng tay vào trận chiến giữa hai đạo các vị.
” Mộ Dung Nguyên Duệ nhìn chăm chú đỉnh Tăng Ô, cất lời.
“Được, vậy xin cung tiễn Tiên Đạo Tổ Sư trở lại Thiên Đình.
”