Sức mạnh chiến tướng Ma đạo nằm ở thể chất và lực lượng.
Đa số là cận chiến, sử dụng pháp thuật thần thông không nhiều.
Hơn nữa, thân thể ngũ hành bẩm sinh của người tộc Quy Khư cũng có khả năng miễn dịch nhất định đối với pháp thuật thần thông, vì vậy chiến tướng bậc cao của Ma đạo tôi cũng có nửa phần đọ với đỉnh cấp thiên tôn.
Hoàn toàn có khả năng lấy nhiều đánh ít.
Tuy nhiên, cũng chỉ hạn định ở mức cảnh giới thiên tôn, thương tổn đối với thiên tôn mạnh vô cùng và cao thủ thiên tôn chính là cơ hồ còn không đủ, vẫn còn phải chịu đè ép dưới sức mạnh thần niệm của các thượng vị giả của họ.
Lần này Ma đạo xuất chinh, chiến tướng ở bậc bằng nửa phần đỉnh cấp thiên tôn có ba vạn người, bất kể cống chết, có thực lực cùng nhân đạo thiên tôn liều mạng, chỉ là thương vong nhất định sẽ rất thảm.
Thực tế, nếu như Lữ Thuần Dương không có mặt ở đây, Khương Tuyết Dương hoàn toàn tự tin bản thân đủ sức xây dựng hàng phòng thủ ở đỉnh Tăng Ô.
Sơn Hải Quyết của Ngạo Phong, hình dạng rồng sương đen biến hóa khôn lường của Liễu Chi Nhung, thủy triều hắc ám cùng Nguyệt Thần Quỹ Đạo của A Lê, pháp trận tấn công thấu rõ nhược điểm của Khương Tuyết Dương, sẵn sàng phòng thủ bằng mọi ngóc ngách của đỉnh Tăng Ô.
Đặc thù địa hình đỉnh Tăng Ô, sớm quyết định Nhân đạo sẽ không cách nào phát huy ưu điểm của trận pháp lớn.
Tuy nhiên, vì có Lữ Thuần Dương ở đây nên mọi chuyện trở nên khá khó khăn.
Đừng nói Thùy Họa còn chưa tỉnh, dù cô ấy thoát khỏi quấy nhiễu của tâm ma, lấy thân thể tử thần đã nhập niết bàn bảy lần cũng khó bề ngăn lại hóa thân thành kiếm được ngưng tụ kết hợp lại từ Thái Cổ Thần Kiếm thần cách của Lữ Thuần Dương.
Thái Cổ Thần Kiếm, một kiếm có thể ngăn lại trăm vạn bậc thầy.
Mấu chốt quan trọng là, Lữ Thuần Dương còn tu luyện thần kiếm, kiếm khí thần kiếm có thể giết địch tầm xa.
Nếu không phải bảy ngọn núi ở cổ địa Miêu Cương là tạo hóa thiên đạo, chỉ bằng kiếm khí của Lữ Thuần Dương đã đủ sức chém đứt một nửa ngọn núi, Ma đạo hoàn toàn không tìm thấy chỗ nào để dựng hàng phòng thủ.
Cách gọi cổ địa, kỳ thực bản thân địa hình tồn tại đều là không thể bị năng lực thần thông dễ dàng biến hóa.
Dời núi lấp biển, có thể hô mưa gọi gió ở nhân gian, nhưng tại cổ địa thì lực bất toàn tâm.
Nhìn xuống dưới núi, chiến tướng thiên tôn Nhân đạo càng lúc càng gần, đại quân Ma đạo đều rơi vào trầm mặc, cùng im lặng chờ đợi.
Nhìn thấy Lữ Thuần Dương vẫn chưa xuất kiếm, là vì thế núi đã giúp che khuất mục tiêu, mà ở lưng chừng núi có khối đá Hoành Sơn, đợi ông ta có tầm quan sát rõ ràng liền nhìn thấy chỗ đóng quân của đại quân ma đạo trên đỉnh núi.
Quả nhiên, khi Lữ Thuần Dương đi đến chỗ khối đá Hoành sơn, liền ra hiệu cho toàn bộ chiến tướng thiên tôn ngừng lại.
Sau đó, ông ta một mình đứng trên tảng đá, rút kiếm ra.
Thần kiếm mênh mang, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng sấm.
Nếu không ai đỡ kiếm Lập Uy của Lữ Thuần Dương, thì nó sẽ rơi vào vị trí trung tâm của đại quân Ma đạo, gây ra thương vong nặng nề.
Thực tế ông ta có thể trực tiếp dẫn quân xông lên giết, nhưng như thế sẽ không khiến cho đại quân Ma đạo cảm nhận được nỗi ám ảnh kinh hoàng.
Tôi đã lấy đi hết toàn bộ bảy đại tâm nguyên lực cổ địa Miêu Cương, cộng thêm sự sỉ nhục nhận được ở Cự Long Chi Thành, mối căm hận của Lữ Thuần Dương dành cho tôi càng sâu đậm đến cực điểm.
Tôi không ở đây, sự phẫn nộ của ông ta chỉ có thể trút lên đầu đệ tử Ma đạo.
Ngoài điều này ra, đỉnh núi vẫn còn hai tướng Tham Lang và Phá Quân, tùy tiện giết đi một người, cũng có thể phá vỡ mệnh cách Sát Phá Lang của Ma đạo.
Tổ Long Ngạo Phong cũng có mặt, nếu như giết cậu ấy đi, chắc chắn sức mạnh công phá ngoại tại Tổ Long Nguyên Phong Thủy Kỳ Lân của Ma đạo cũng sẽ bị phá vỡ.
Đến lúc đó, mưu tính hưng thịnh trở lại của Ma đạo tổ sư cũng sẽ không cách gì xoay chuyển.
Do đó, sát khí kiếm Lập Uy của Lữ Thuần Dương vô cùng hiểm độc.
Hơn nữa ông ta cũng là một lòng muốn tiêu diệt đại quân ma đạo trên đỉnh Tăng Ô, trực tiếp đoạt đi tư cách tham gia cuộc chiến phong thần của Ma đạo.
“Để tôi lên.
” Ngạo Phong đứng lên nói.
Nói xong, Ngạo Phong hóa thân thành Tổ Long, lướt qua đại quân bay lên không trung, ý muốn dùng thân rồng ngăn cản thần kiếm của Lữ Thuần Dương.
Ma đạo có ba người có thể đỡ nổi đạo kiếm này, thân thể Tổ Long Ngạo Phong, thân thể Yêu Long Liễu Chi Nhung, dòng thủy triều của A Lê.
Trong đó, chỉ mỗi mình thân Tổ Long Ngạo Phong đủ sức chặn được hoàn toàn mà chỉ bị thương chứ không chết, còn Liễu Chi Nhung và A lê đều có nguy cơ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
“Khương tướng, Ngạo Phong cậu ấy có thể chặn được kiếm Lập Uy của Lữ Thuần Dương sao?” A Lê lo lắng hỏi.
“Khó nói lắm, nếu như Lữ Thuần Dương chỉ có biến thân thành kiếm, thì Ngạo Phong không lo bị đe dọa đến tính mạng, nhưng nếu ông ta thức tỉnh thiên mệnh thái cổ kiếm thần.
Kiếm Lập Uy chứa sát khí lớn, hết thảy đều phụ thuộc vào vận may của Ngạo Long.
” Khi Khương Tuyết Dương nói, giọng điệu đã mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Nếu thành công ngăn được một kiếm này, Ma đạo vẫn có thể liều mình đánh một trận để phòng thủ.
Nhưng nếu như không thể ngăn được kiếm Lập Uy của Lữ Thuần Dương, thì cũng coi như Ma đạo chưa đánh mà đã thua hết một nửa.
Thùy Họa đứng im trên sườn núi lặng lẽ nhìn xuống, vẻ mặt lạnh lùng không mảy may biến sắc, chỉ để lại trong mắt đệ tử Ma đạo một bóng lưng cô độc.
Đợi Lữ Thuần Dương leo đến chỗ khối đá Hoành sơn, ánh mắt Thùy Họa nhìn chằm chằm vào ông ta.
Cùng với động tác của Lữ Thuần Dương, ngọn lửa đen trong mắt Thùy Họa càng ngày càng cháy dữ dội.
Cuối cùng, ngọn lửa đen cháy xuyên qua hốc mắt!Và ngay khi Lữ Thuần Dương rút kiếm, tóc cô ấy phút chốc đã trở nên bạc trắng.
“Kiếm sắc tàn sát sinh mệnh, sức mạnh đả thương hồn phách.
”Đi đôi với lời sấm của Thùy Họa, cả người cô ấy đột nhiên bay lên không, dùng thân thể Tử Thần đã nhập niết bàn bảy lần nghênh đón kiếm Lập Uy của Lữ Thuần Dương.