Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 893 - Chương 893: Tai Họa Ngập Đầu (1).

Chương 893: Tai Họa Ngập Đầu (1).

Thùy Họa vừa hành động, tất cả chiến tướng Ma đạo đứng đấy đều cực kỳ hoảng sợ.

Thoáng chốc vẻ mặt Khương Tuyết Dương đã ngay lập tức biến sắc.

Đã nhiều năm trôi qua, mọi người đều đã quen dần với khuôn mặt dịu dàng đầy tình cảm của Thùy Họa.

Trước đây cô ấy đã quá mệt mỏi, trên mình đầy vết thương.

Bên dưới diện mạo Tử Thần thờ ơ lãnh đạm, che đậy một trái tim sớm mệt rã rời.

Sau khi mất trí nhớ, những người hiểu cô ấy chưa từng oán trách cô ấy một câu.

Cô con gái nhà họ Lâm hiền lành yếu đuối, so với Thái Cổ Minh Giới Tử Thần càng khiến người ta cảm thấy an ủi hơn.

Khương Tuyết Dương từng nói, nếu như có thể, cô ấy hy vọng Thùy Họa sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Đáng tiếc, cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng, Ma đạo không thể không có tướng Phá Quân.

“Khương tướng, chị Thùy Họa thức tỉnh rồi sao?” A Lê hỏi.

“Ừm, có lẽ cô ấy chưa bao giờ ngủ say, tóm lại khi Ma đạo cần cô ấy nhất, cô ấy sẽ xuất hiện.

”Giờ đây, Ma đạo đã đến thời khắc sinh tử tồn vong.

Đối mặt với tất sát kiếm của Lữ Thuần Dương, Thùy Họa không hề chùn bước, dũng cảm bước ra.

Tử Thần trên không đã đổi xiêm y rồi.

Hoàn thành niết bàn lần thứ 7, bản thân Thùy Họa có thể tự dùng linh hồn để vũ trang cho thân thể Tử Thần.

Cô ấy hiện đang mặc một thân giáp đen huyền nặng nề, bao phủ một tầng hơi thở đậm mùi chết chóc.

Bộ chiến giáp bất tử huyền thoại bị vỡ vụn ở núi Hạ Lan, giờ đây Thùy Họa đang mặc một thân chiến giáp vẫn giữ nguyên thần thái hấp dẫn như bộ chiến giáp đó, nhưng so với bộ chiến giáp bất tử huyền thoại thì càng thêm phù hợp với thân thể hoàn mỹ của cô ấy.

Tử Thần tóc trắng, cực kỳ lạnh lùng cũng vô cùng xinh đẹp.

Như cô ấy nói, tôi nở rộ giữa lúc đại khai sát giới, cũng như một đóa hoa nở rộ dưới ánh bình minh.

Thùy Họa trên không trung, như đóa sen đen nở rộ.

Thời khắc cô ấy cực kỳ nở rộ như thế, kiếm khí Lữ Thuần Dương như sấm sét nổi trận lôi đình, nhắm giữa nhị hoa sen đen mà nổ tung.

Đại âm hy thanh, đại tượng vô hình.

Kiếm khí hủy thiên diệt địa, uy lực phát ra bốn phương tám hướng.

Thân thể tử thần của Thùy Họa không cách nào chịu được năng lượng hủy diệt trong thanh kiếm, hóa thành sương đen, phân tán xao động theo kiếm khí.

Đệ tử Ma đạo lặng lẽ hướng lên không trung, sương đen phân tán phảng phất như tiêu tán gần hết.

Kiếm Lập Uy của Lữ Thuần Dương bị ngăn lại, cái giá phải trả là Thái cổ Minh giới Tử Thần Ma đạo hóa thành sương đen, thần hồn vụn vỡ.

Lúc sương đen tan đi cũng là lúc thần hồn Thùy Họa bị diệt.

“Thùy Họa!”Khương Tuyết Dương gào lên một tiếng, nước mắt tuôn trào như mưa đổ.

“Tại sao? Tại sao cô phải làm như vậy?”“Cô từng nói, nếu như Ma Đạo Tổ Sư trở lại, cô sẽ đem mạng mình giao cho Ma đạo cơ mà.

Nhưng, sao cô không đợi, đợi người trở về, sao cô có thể nhẫn tâm rời đi như vậy chứ.

”“Lẽ nào cô không có dũng khí để đối mặt hay sao?”“Phá Quân, cô là đồ hèn nhát!”Khương Tuyết Dương gào lên từng tiếng.

Ba nghìn năm trước, cái chết của Phá Quân hộ pháp thiên tôn, khiến Ma đạo biến mất chỉ trong một đêm, Tham lang hộ pháp thiên tôn nén nước mắt bi phẫn mà trầm xuống đảo Kim Ngao.

Không có đạo tổ, đệ tử Ma đạo vẫn còn Phá Quân tướng lèo lái, nhưng giờ đây mất đi Phá Quân, Ma đạo làm sao có thể tiếp tục chiến đấu?Phá Quân mà chết, mệnh Sát Phá Lang cũng tan vỡ theo.

Trận chiến phong thần còn chưa bắt đầu, Ma đạo đi vào ngõ cụt rồi.

Ma đạo đệ tử, chưa bao giờ thấy qua Khương Tuyết Dương mất bình tĩnh như vậy.

“Khương tướng!” A Lê cố nén nước mắt mà khuyên giải, nhưng chính bản thân cô bé cũng đang khóc không thành tiếng.

Tất cả chiến tướng Ma đạo âm thầm rơi lệ.

Sương đen cuối cùng cũng tan đi, bầu trời lại trong xanh.

Không có vòng xoáy hư không màu đen, cũng không có linh hồn mang năng lượng khí đen vì cô ấy mà tái hợp lại thân thể.

Tất cả đều cho rằng Tử Thần đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới này rồi.

Hoàng Hà có mười khúc quanh, rốt cuộc đều chảy về hướng đông.

Hoàng Hà sẽ không còn Hoàng Hà Nương Nương, Ma đạo cũng sẽ thiếu đi tướng Phá Quân.

Từ giờ mệnh Sát Phá Lang tam tinh sẽ khuyết đi một góc, chôn vùi một nửa thành lũy giang sơn Ma đạo.

Thùy Họa ủ ê rời đi, là nỗi bi thương không thể bù đắp của Ma đạo.

Cũng giống như vậy, các thiên tôn của Nhân đạo cũng không kịp trở tay.

Tạ Lưu Vân với vẻ mặt không thể tin nổi mà lẩm bẩm: “Sư huynh, cô ấy thật sự đi rồi sao?”“Ừm.

” Trương Đạo Lăng thở dài nói.

“Không ngờ, cô ấy cứ vậy mà rời đi.

” Ngữ khí Tạ Lưu Vân có chút quạnh quẽ.

“Ta cũng không ngờ đến.

”“Trận chiến phong thần năm đó đã định trước là Đạo tổ, lần này không ngờ người ra đi trước lại là Phá Quân, xem ra, trước sau gì thì Ma đạo vẫn thoát không khỏi vận mệnh bi kịch.

”“Có lẽ kể từ lúc giáo lý Ma đạo được sinh ra, mọi chuyện đã được định sẵn như vậy rồi.

” Trương Đạo Lăng nói.

Tạ Lưu Vân nhìn Lữ Thuần Dương, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Chuyện đã đến mức này, cũng không có cách nào vãn hồi được, tiếp theo chỉ có thể tiêu diệt hết đại quân Ma đạo, diệt cỏ tận gốc, nếu không trong tương lai Nhân đạo sẽ phải đối mặt với sự báo thù bằng mọi giá của Ma đạo.

“Giết!”Lòng Lữ Thuần Dương đã quyết, một kiếm diệt đến cả Tử Thần cũng không khiến thù hận trong ông ta được xoa dịu đi chút nào, ngược lại càng khiến ông ta điên cuồng hơn.

Một kiếm đã diệt được tướng Phá Quân của Ma đạo, thử hỏi tam giới ai có thể làm được?Một kiếm này số mệnh đã định lưu danh sử sách, sẽ được người đời sau nhắc đến vô số lần.

Kiếm là bách binh chi tổKiếm trung thần kiếm, nhân trung kiếm thần.

Thần kiếm trong các loại kiếm, kiếm thần trong muôn ngàn người.

Lữ Thuần Dương hào khí ngút trời, thanh kiếm trong tay như dãy cầu vồng, ngạo nghễ nhìn sự thăng trầm của các bậc kiếm khách trong thiên hạ.

Trận chiến thiên tôn oanh liệt nhất bắt đầu!

Bình Luận (0)
Comment