Dưới đỉnh Tăng Ô, xếp dài hàng vạn đại quân Nhân đạo.
Trương Chi Viễn không có đi cùng với những thiên tôn khác tiến thẳng về phía đỉnh Tăng Ô, ông cùng với Lâm thiên tôn trong chín vị hộ pháp thiên tôn ở lại trấn giữ dưới núi.
Một kiếm của Lữ Thuần Dương có thể tiêu diệt được Phá Quân chi tướng của Ma đạo, bạo phát được uy năng của kiếm thần Thái Cổ, trong mắt của tất cả đệ tử Nhân đạo đều ngập tràn sự phấn kích không thôi, niềm kiêu hãnh dâng trào từ đáy lòng.
Thắng thua đã định, tiêu diệt đại quân Ma đạo chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Không ngờ Ma đạo lại dùng phương thức này để rút lui.
” Trương Chi Viễn cảm khái.
“Đây gọi là sai một ly là đi một dặm, Ma đạo tổ sư cứ ngỡ rằng tranh đoạt được bảy đại cơ duyên trong Miêu Cương cổ địa sẽ góp phần tăng thêm sức mạnh cho Ma đạo trong cuộc chiến phong thần, nhưng lại không ngờ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn, Thất Bảo Như Ý Linh Lung tháp của đạo tổ đã trực tiếp khiến cho hắn không còn cách nào tham dự trận chiến trong cổ địa.
” Lâm thiên tôn đáp lời.
Trương Chi Viễn trầm mặc, chìm vào ký ức trong quá khứ.
Ông sinh ra vào thời đại Mạt Pháp, đã gần 200 năm ông lưu trú tại nhân gian, mãi cho đến khi kết thúc thời đại Mạt Pháp mới phi thăng lên Hàm Cốc quan.
Khi ông còn đứng đầu Núi Long Hổ Chính Nhất Đạo, Lâm Thùy Họa khi ấy vẫn chỉ là Hoàng Hà Nương Nương dưới sông Hoàng Hà mà thôi.
Về sau là do sư đệ Tạ Lưu Vân của ông đã rình mò thiên cơ, cướp đi cổ quan trấn hồn trong Đàm Cửu Long.
Qua hơn trăm năm, Tham Lang nhập thế, Tạ Lan ra đời.
Đối với Ma đạo tổ sư Tạ Lan ngày hôm nay, có thể nói là Trương Chi Viễn trông coi tôi đến khi trưởng thành.
Huệ Tề Quán chính là tai mắt của Núi Long Hổ, vẫn luôn âm thầm theo dõi ông, nhưng buồn cười thay khi ấy ông cứ tưởng rằng Tạ Lan đã trộm đi mạng của Tạ Lưu Vân.
Trương Chi Viễn còn nhớ như in những gì xảy ra tại đàm Cửu Long năm xưa, hôm đó chính là ngày Ma đạo Sát Phá Lang tam sao tề tựu.
Đáng lẽ hôm đó Lâm Thùy Họa sẽ gặp kiếp nạn chết chóc, nhưng không ngờ Phong Lưu thiên tôn của Ma đạo không tiếc hóa thân thành sao băng thoát khỏi bàn tay của Thiên Đạo chỉ vì muốn giữ lấy một sợi sinh cơ cho Phá Quân tương lai của Ma đạo.
Bởi vì ông đã lưu lạc tại đây quá lâu, chịu khói lửa nhân gian sâu sắc.
Thật ra thì ông và Tạ Lưu Vân sư huynh đệ hai người, đều là những người nặng tình nặng nghĩa.
Cái chết của Lâm Thùy Họa, đối với Nhân đạo mà nói là chuyện đáng mừng, nhưng đối với ông thì lại có vài phần thương tâm.
Phá Quân chi tướng đã mất, tiếp theo sẽ phải đến lượt Khương Tuyết Dương rồi.
Ông nhớ lại cái năm mà Khương Tuyết Dương tân nhiệm thiên hạ hành tẩu Toàn Chân giáo, cô còn ghé qua núi Long Hổ để thăm hỏi ông.
Khi hồn của Tạ Lưu Vân vào cỗ quan trấn hồn, âm ti còn có một lời bình, Long Hổ hành tẩu đã thất tình, Chung Nam còn có Khương Tuyết Dương.
Chẳng qua chỉ là lý niệm của tam đạo không hợp, cớ sao phải tranh giành đấu đá đến nỗi ngươi sống ta chết?Tiếc thay, nhân gian có người vì tình mà bạc trắng mái đầu, Thiên Đạo vô tình để bãi bể hóa nương dâu.
Chính ngay lúc Trương Chi Viễn vẫn còn hoài niệm về quá khứ thì bỗng dưng bị giọng nói của Lâm thiên tôn làm cho bừng tỉnh: “Trương đạo hữu, cái gì thế kia?”Ông đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy phía trên không trung của đại quân Nhân đạo từ lúc nào đã bị bao phủ bởi một màng sương đen màu nhạt.
Màng sương đen rất mỏng, tựa như một lớp khói mờ mịt.
Trong lòng Trương Chi Viễn lúc này có một dự cảm cực kỳ không lành, từ màn sương đen khiến ông cảm nhận được một luồng khí chết chóc.
Nhưng màn sương mỏng thế, căn bản không thể thấy được sát khí giấu ở chỗ nào.
Lữ Thuần Dương lúc này đang giết chóc hăng say, các chiến tướng thiên tôn của Ma đạo cũng đang bắt đầu triển khai đồ sát đối với Ma đạo, không ai chú ý đến màn sương đen đang bao trùm ở phía trên không trung.
Nếu như Tạ Lưu Vân có mặt tại đây, nhất định có thể nhìn ra được vấn đề, nhưng Trương Chi Viễn và Lâm thiên tôn lại không có bản lĩnh đó.
Vào lúc hai người đang phóng thích thần niệm, chú tâm vào suy nghĩ thì màn sương đen đó bắt đầu tập trung dồn lại vào trung tâm với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Màu sắc ở ngoài rìa rất nhạt, càng vào giữa thì càng đậm màu, đến tâm điểm thì đen tối như mực.
“Nguy rồi, đây là Tử Thần niết bàn!”Cuối cùng, Trương Chi Viễn đã nhận thức được nó là gì, chỉ tiếc là không còn thời gian nữa.
Sau khi tà ma đã chết trong Miêu Cương cổ địa, hồn năng vẫn còn nồng nặc đến mức không từ nào diễn tả được.
Thùy Họa không hề bị kiếm khí tiêu diệt, mà là thần hồn phân hóa thành một vật thể vô hình, âm thầm hấp thụ hồn năng.
Lần này, tốc độ mà cô ấy hấp thụ hồn năng nhanh vô cùng.
Đợi đến khi màn sương đen đó bao phủ toàn bộ đại quân Nhân đạo thì hồn năng của cả vùng cổ địa Miêu Cương đã bị cô ấy hấp thụ hoàn toàn.
Vòng xoáy trong hư không vừa hình thành, bóng dáng của Thái Cổ Minh Giới Tử Thần cũng từ trong đó nhảy vọt ra ngoài.
Thần uy của Tử Thần, khiến cho toàn bộ đại quân Nhân đạo đều bị bao trùm ở bên trong.