Các đệ tử Nhân đạo cấp thấp bắt đầu phát run lên vì sợ hãi, cho dù là những lão binh hay nửa bước thiên tôn tiên phong gì đó cũng không ngoại lệ.
Lâm thiên tôn đương nhiên cương quyết rời khỏi, rất nhanh đã xông thẳng về phía đỉnh Tăng Ô để cứu binh.
Trương Chi Viễn hô to ra lệnh cho đại quân Nhân đạo giải tán ra tứ phía, còn bản thân ông thì không bỏ chạy cùng Lâm thiên tôn, mà chỉ đứng ngay tại chỗ đưa mắt nhìn Tử Thần hoàn thành lần niết bàn thứ tám.
Nếu như Tử Thần đến giết ông, vậy thì sẽ có càng nhiều đệ tử Nhân đạo có cơ hội sống sót.
Ông dự cảm rằng lần này Tử Thần trở về, nhất định sẽ khiến cho đại quân Nhân đạo gặp phải hạo kiếp kinh hoàng nhất từ trước đến nay.
Lâm Thùy Họa đang lơ lửng trong không trung giờ đây đã không còn là cô gái nhà họ Lâm của bốn trăm năm trước nữa, diện mạo của Tử Thần đã chứng minh cho thân phận của cô ấy.
Mái tóc trắng xóa đang múa lượn theo gió, sau lưng cô ấy còn khoác chiếc áo choàng màu đen.
Ngọn lửa đen trong mắt Thùy Họa đang phấn khởi bùng cháy, biểu cảm lạnh lùng, tựa như một tảng băng tự cổ không bao giờ tan chảy, lại giống như một vực sâu thẳm thẳm không chạm đáy.
Điều khiến cho người ta hoảng sợ hơn chính là vũ khí trong tay cô, đó chính là một cây lưỡi liềm to chảng.
Lưỡi liềm trắng như tuyết, nối liền với thân đao đen mun.
Tử Thần mang lưỡi liềm, thu và cắt linh hồn.
Mắt thấy đệ tử Nhân đạo đang chạy loạn tứ phương, khóe môi của Thùy Họa bắt đầu nhếch lên, lộ ra nụ cười thật tàn ác.
Sau khi lốc xoáy trong hư không đã biến mất triệt để, cơ thể cô ấy nhanh như chớp xông về phía phục địa của đại quân Nhân đạo, trong miệng thốt lên: “Linh Hồn Chi Hỏa!”Lấy địa điểm của cô ấy làm trung tâm, vô số tia lửa màu đen khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Thứ mà mấy đốm lửa nhỏ này tấn công không phải chỉ thể xác, mà trực tiếp thiêu cháy thần hồn.
Phạm vi đốt cháy cực lớn, đám đệ tử Nhân đạo không kịp chạy thoát, đều bị ngọn lửa đen nuốt chửng thần hồn.
Tàn nhẫn giết hại sinh mệnh, sức mạnh đánh tan linh hồn.
Chỉ trong thoáng chốc, trăm vạn đại quân Nhân đạo đã bị quét sạch hết bảy phần.
Tổng cộng có đến bảy mươi vạn đại quân đệ tử Nhân đạo, bị Linh Hồn Chi Hỏa thiêu rụi thần hồn.
Tử Thần sau tám lần niết bàn, đã sở hữu Tử Thần áo nghĩa hoàn toàn mới.
Linh Hồn Chi Hỏa là bước cải tiến hoàn hảo để thay thế cho hồn năng bạo phát, trở thành thần thông công kích trong phạm vi rộng của Tử Thần.
Dưới cảnh giới thiên tôn, kẻ nào rơi vào phạm vi tấn công của Linh Hồn Chi Hỏa thì sẽ không có một ai may mắn sống sót.
Xét về sức mạnh hủy diệt, Linh Hồn Chi Hỏa kém xa kiếm hải của tôi, bởi vì kiếm hải có thể cấm kỵ đạo tổ.
Nhưng mà, phạm vi công kích tàn phá giết chóc vượt xa kiếm hải, chớp mắt đã tiễn bảy mươi vạn đại quân xuống suối vàng, quả không hổ danh là Tử Thần.
Cảnh tượng trước mắt mới đúng là sự trở lại của Tử Thần, chết chóc, hoảng sợ, ám ảnh, hủy diệt.
Cho dù có vài tên may mắn chạy thoát, thì nỗi ám ảnh kinh hoàng của Linh Hồn Chi Hỏa cũng sẽ cơn ác mộng đeo bám bọn họ suốt quãng đời còn lại.
Thùy Họa không nhân cơ hội truy sát đám người kia, chỉ đứng lặng người tại chỗ nhìn về hướng đỉnh núi Tăng Ô.
“Tại sao cô không giết ta?” Trương Chi Viễn hỏi.
Thùy Họa lạnh lùng liếc ông ta một cái, đáp: “Cần gì phải bồi thêm một đao làm chi?”Nói xong, Thùy Họa xoay người, như con cú đêm bay thẳng lên đỉnh núi.
Nhìn bóng lưng dần khuất xa của Thùy Họa, Trương Chi Viễn sững sờ trong chốc lát, tiếp đó nghe thấy âm thanh vỡ vụn của huyền quanTuy ông ta không bị Linh Hồn Chi Hỏa thiêu cháy thần hồn, nhưng bởi vì ông ta vẫn luôn đứng yên tại chỗ, nên lúc Tử Thần bạo phát sát cơ tiêu diệt bảy mươi vạn đại quân, sát khí đã âm thầm chui vào cơ thể ông ta.
May thay, Thùy Họa vẫn nhớ Trương Chi Viễn từng có ơn bảo vệ tôi, không thiêu hủy sạch sẽ huyền quan của ông ấy.
Nhưng mà từ này về sau Trương Chi Viễn chỉ có mỗi cảnh giới thiên tôn, huyền quan bị vỡ không còn có thể phát huy bất kỳ huyền quan nào nữa.
Đỉnh núi Tăng Ô, đối mặt với sức mạnh hủy diệt đáng sợ của thiên tôn, Lưu Phong Sương chỉ huy đội quân Ma đạo, nguyện chết bảo vệ Khương Tuyết Dương.
Thân rồng của Liễu Chi Nhung bao phủ lấy đám thiên tôn Nhân đạo đang dần rời rạc, long hồn bị tổn thương, chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết vang vọng, cơ thể Yêu Long hắc ám rơi từ trên không xuống đất.
Vảy rồng vung vãi tứ tung, cơ thể Yêu Long gần như đã vỡ nát như tương, hơi thở thoi thóp như đèn dầu cạn, long hồn gửi gắm trong long châu dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Lưu Phong Sương bị kiếm khí thần kiếm của Hỏa Long Chân Nhân đâm một nhát ngay bụng, đã không còn sức che chắn cho Khương Tuyết Dương.
Ngọn núi do Ngạo Phong hóa thành, cũng sắp bị thiên tôn nhân đạo phá hủy.
Thuần Quân bị đánh về nguyên hình nên không biết khi nào linh thức mới có thể ngưng tụ lại, A Lê sống chết không rõ.
Hơn hai mươi vạn đại quân Ma đạo, chiến đấu đến giây phút này chỉ còn sót lại không quá năm vạn người.
Mà thiên tôn Ma đạo, cũng chỉ chém được mười mấy người.
Từ khi Ma đạo tái xuất đến nay, đây chắc chắn là trận chiến thảm khốc nhất.
Nói nôm na thì chỉ là vụ thảm sát theo một chiều!Bây giờ, Khương Tuyết Dương đang âm thầm ngưng tụ thần niệm, chuẩn bị cho thời khắc tự bạo huyền quan, mà Lữ Thuần Dương hoàn toàn không hề có ý định cho cô ấy cơ hội làm điều điên rồ đó.
Lúc thiên tôn Nhân đạo vẫn đang không ngừng tàn sát các đệ tử dũng cảm của Ma đạo, Lữ Thuần Dương đã khóa chặt khí cơ của Khương Tuyết Dương, chuẩn bị dùng một kiếm giết chết Phá Quân xong, sẽ ngay lập tức tiễn Tham Lang cùng xuống suối vàng.
Thế nhưng chính lúc đó, Lữ Thuần Dương bỗng nhiên nghe thấy cờ chiêu hồn Nhân đạo bên trong huyền quan của ông ta nổ tung một tiếng.
Ngay khi Đạo Đức thiên tôn quyết định Lữ Thuần Dương sẽ là Đạo Tổ Nhân Đạo đời tiếp theo, Tạ Lưu Vân đã giao cờ chiêu hồn cho ông ta.
Cờ chiêu hồn của tam đạo có chung một đặc điểm, đó là có thể hấp thụ ý chí anh linh của đệ tử đạo môn đã tử trận trên chiến trường.
Lúc này đây, cờ chiêu hồn bên trong huyền quan của Lữ Thuần Dương bỗng nhiên rung lắc dữ dội, tuyên cáo có bảy mươi vạn đệ tử Nhân đạo đã chết cùng một lúc!Đệ tử Nhân đạo có thể đến tham chiến ở cổ địa Miêu Cương đều là tinh anh kiệt xuất của Nhân đạo, họ chính là chủ lực của trận chiến phong thần trong tương lai.
Lữ Thuần Dương căm phẫn tột cùng, xoay người hướng về dưới núi.
Tóc trắng bay phất phới, Tử Thần Thùy Họa khoác lên người một tấm áo choàng đen, đang điên cuồng lao thẳng lên đỉnh núi như con cú đêm!