Thiên Đình, Lăng Tiêu bảo điệnMắt thấy Ma Đạo nhập thế, Mộ Dung Nguyên Duệ không tránh khỏi lo lắng.
“Đạo Tổ, Ma đạo thế yếu, nếu như lúc trước ở Đông Hải còn có chút sức lực đấu một trận với Âm Ty, lần này nhập thế liền bị kiềm chế mọi mặt, một khi bị Âm Ty kéo vào vũng lầy chiến tranh, đợi đến khi quân lực của Oa Hoàng Cung hoàn tất chỉnh đốn, vậy thì đó cũng là lúc Quy Khư bị tiêu diệt.
” Đắc Kiều công chúa nói.
“Em có thể biết, chẳng lẽ Khương Tuyết Dương và Tạ Lan lại không thể nhìn thấu thời cục.
” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
“Em nghĩ mãi mà vẫn không hiểu vì sao Ma đạo lại làm như vậy, quả thực là không khôn ngoan chút nào.
”“Long tộc các em cách nhân gian rất xa, đối với những tai ách mà Nhân tộc phải gánh chịu đương nhiên sẽ không có cảm giác gì.
Ta mặc dù từ thủa thơ ấu đã thờ phụng giáo ý của Tiên đạo, lúc này thấy cảnh Nhân tộc diệt vong cũng không cách nào giương mắt mà nhìn từ đầu chí cuối, nói chi giáo ý Ma đạo vốn dựa vào “cứu nhân độ thế” làm chủ.
Thiên đường bên trái, Ma đạo hướng về bên phải, coi như vì đại nghĩa diệt thân, Ma đạo cũng quyết không lùi bước.
” Mộ Dung Nguyên Duệ trầm giọng, đáp.
Vẫn nói rằng, người hiểu ta nói điều ta lo lắng, kẻ không hiểu hỏi ta mong điều gì.
Mộ Dung Nguyên Duệ quả không hổ là hồng nhan tri kỷ, cũng từng đối với tôi tình thâm ý trọng, cô ấy đương nhiên hiểu rõ lập trường của tôi.
Chớ rằng cửa quan vững như thép, cung điện vô danh toàn lời hay.
Cái gọi là “lời hay” ấy ý chỉ tin lành.
Ma đạo trước nay chưa từng thành lập đạo quan tại hạ giới, cái gọi là truyền đạo kỳ thực chính là cứu muôn dân khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, cứ tự nhiên như vậy mà thu thập được nhân tâm.
“Thời gian của Ma đạo không còn nhiều, chiến lực của cự thú tinh không trong cung Oa Hoàng đã hình thành, chỉ đợi thu phục được thiên ma ngoại vực, Nữ Oa nhất định sẽ phái binh tới Đông Hải Quy Khư.
Ngày bà ta khởi binh cũng chính là ngày tận thế của Ma đạo.
như vậy cũng tốt, Ma đạo sẽ là kẻ đầu tiên tiêu vong.
” Đắc Kiều công chúa nói.
Thiên Đình cách cung Oa Hoàng rất gần, chưa kể Yêu Nhiếp Chư Thiên Tinh Không Đại Trận của Nữ Oa phải sử dụng sức mạnh tinh không vô cùng khổng lồ, bất kỳ động thái lớn nhỏ nào của bà ta cũng không thể thoát khỏi đôi mắt của Tử Vi Đại Đế.
Vì vậy bày bố chiến lực hiện nay của cung Oa Hoàng đối với Tiên đạo mà nói có thể gọi là nắm rõ trong lòng bàn tay.
Đắc Kiều công chúa biết Mộ Dung Nguyên Duệ đối với Ma Đạo Tổ Sư từng có rễ tình sâu đậm, vì vậy mới nói những lời này.
Mộ Dung nghe xong chỉ thở dài một cái, trầm mặc nói: “Ta thà tự tay giết hắn, cũng không muốn hắn chết trong tay kẻ khác.
”“Đạo Tổ vẫn chưa cách nào đạt tới thái thượng vong tình?” Đắc Kiều công chúa hỏi“Ha ha, nếu ta là Cửu Thiên Huyền Nữ năm đó, đương nhiên có thể chặt đứt rễ tình.
Sau khi ngưng tụ thành công thần cách Thái Cổ Chiến Thần, ta chợt hiểu ra, kỳ thực thần minh của Thái Cổ Thần Giới đều là những kẻ trọng tình trọng nghĩa trong thiên hạ.
”Kiêm Hà nói, ma cũng có tình.
Mộ Dung Nguyên Duệ nói, thần cũng có tình.
Thùy Họa một lời cũng chưa nói, từ hành động của cô ấy có thể thấy, quỷ cũng có tình.
Kỳ thực, Thần Ma của Thái Cổ Tam giới đều là những người có tình có nghĩa.
Điểm này so với thần minh trong Thiên Đình hiện nay một chút cũng không giống.
Thần minh hiện giờ bị áp chế bởi pháp tắc của Thiên Đạo, bước chân trên con đường đoạn tình tuyệt dục tu hành trường sinh đại đạo.
Bọn họ đã bị Thiên Đạo thuần phục và giáo hóa, cho rằng có tình có nghĩa sẽ chỉ khiến tổn thương thọ nguyên.
Thế nhưng Thái Cổ Thần Ma trước giờ chẳng thèm để ý thọ nguyên, chẳng cầu trường sinh, không nhập luân hồi, chỉ nguyện oanh oanh liệt liệt đứng vững giữa đất trời.
Đây cũng là lý do tại sao Thiên Đạo lại hủy diệt toàn bộ Thái Cổ Thần Ma, bởi vì ông ta biết rằng ý chí của Thái Cổ Thần Ma vĩnh viễn chẳng thể nào bị khuất phục.
Thiên Đạo có thể chinh phục vô số vị diện thế giới, chinh phục vô số Thâm Uyên Vương Quốc.
Thế nhưng, ông ta không bao giờ có thể chinh phục Thái Cổ Tam Giới.
Thái Cổ Tam Giới chỉ tôn thờ bậc anh hùng chứ không đơn thuần tôn thờ kẻ mạnh.
Kiêm Hà có thể thu phục Băng Tuyết Song Ma cũng là nhờ mị lực của bản thân chứ không phải dựa vào sức mạnh cường đại của cô ấy.
Hư Không Lãnh Chủ lại không giống như vậy.
Hư Không Lãnh Chủ vốn là ma vật sinh ra từ sức mạnh đen tối hắc ám của tà ma trong vũ trụ, tàn nhẫn, xảo quyệt, đa nghi, độc ác, ỷ mạnh hiếp yếu là bản tính của chúng.
Điều này có quan hệ rất lớn đối với môi trường sinh tồn, Thái Cổ Tam Giới không giống Thâm Uyên Vương Quốc, cho dù có bị hủy duyệt cũng có thể tự kiến thiết một lần nữa.
Mà Thâm Uyên Vương Quốc một khi bị hủy nghĩa là triệt để bốc hơi khỏi thế giới này.
Chính cảm giác bất an này đã thai nghén nên Hư Không Lãnh Chủ tàn nhẫn xảo quyệt.
Trên người những kẻ này chẳng có bao nhiêu cái gọi là chủ nghĩa anh hùng, vì sinh tồn của bản thân mà không từ thủ đoạn.
“Lần này Thiên Đạo vì cớ gì lại gấp không chờ nổi, gây ra đại đoạn dưới nhân gian, buộc Ma đạo phải ra tay như vậy?” Đắc Kiều công chúa hỏi.
“Vấn đề này ta đã suy rất lâu, sau lại cùng Tử Vi Đại Đế suy diễn một hồi, cuối cùng đưa ra kết luận, chuyện này tất có quan hệ với Thái Cổ Tam Giới.
”“Thái Cổ Tam Giới?”