Việc khôi phục khí số cho Nhân tộc cũng chỉ có Ngạo Phong mới có thể làm được.
Bởi vì khí số nhân tộc bắt đầu kể từ khi Tần Thủy Hoàng thống nhất lục hợp bát hoang, mà sau khi nhất thống ông ta đã xây nên một tòa Vạn Lý Trường Thành.
Kể từ đây, Vạn Lý Trường Thành trở thành biểu tượng cho khí số của Nhân tộc.
Sau khi thời đại mạt pháp kết thúc, Nhân tộc gặp nạn khắp nơi, Vạn Lý Trường Thành và khí số Nhân tộc nói chung đều đã đổ nát hoang toàn không chịu nổi.
Tôi muốn Ngạo Phong giúp đỡ Nhân tộc, cũng là muốn cậu ấy dùng thân thể Tổ Long của mình dung nhập một thể với Vạn Lý Trường Thành.
Tổ tiên của Tổ Long xưa kia có thể hóa thành núi Côn Lôn, lập nên Cửu Châu Địa Mạch.
Ngạo Phong bây giờ mặc dù không có sức mạnh uy hiếp giống như tổ tiên của mình, thế nhưng sau khi dung nhập với Vạn Lý Trường Thành vẫn có thể đảm đương trọng trách khôi phục khí số Nhân tộc.
Chỉ cần Vạn Lý Trường Thành không đổ, Nhân tộc sẽ không rơi vào cảnh nô lê trong thời đại loạn lạc.
Cuộc chiến Phong Thần là tai kiếp của Tam Giới, mà nhân gian là chiến trường chính.
Tôi làm như vậy, một là không muốn Nhân tộc vì chiến loạn mà gặp nạn, hai là muốn Nhân tộc từ trong cuộc chiến Tam Giới này có thể nhận thức chính mình.
Giữa trời đất còn có người, tương lai tôi muốn chống lại Thiên Đạo, chắc chắn không thể thiếu được sự ủng hộ của nhân tâm.
Lần này sau khi Thiên Đạo quay lại, mệnh bàn chi lực Sát Phá Lang đã không còn gì đáng kể, bởi vì sức mạnh của Sát Phá Lang nằm ở chỗ nắm bắt cơ duyên, gần như chẳng có chút ảnh hưởng nào đối với thế cục cuộc chiến.
Cùng với sự rời đi của Thùy Họa, sức mạnh mệnh bàn Sát Phá Lang cuối cùng cũng đã hoàn toàn tan rã.
Hiện giờ tôi lại phái Tổ Long và Thủy Kỳ Lân ra ngoài, tương đương với việc sức mạnh chiến đấu của Ma đạo sẽ hao hụt vô cùng.
Quy Khư giờ đây phải đối mặt với chiến lực cường đại của Âm Ty và cung Oa Hoàng, mình trần như nhộng chẳng khác nào trẻ sơ sinh.
Thế nhưng tôi không có sự lựa chọn nào khác, Quy Khư đã không thể giữ nổi, chết bao nhiêu người cũng không đủ.
Yến Tháp phá hủy thành Phong Đô, Châu Khất ắt phải phái quân về thành, bởi vì Âm Ty không giống cung Oa Hoàng cái gì cũng không màng.
Bằng không, cho dù bọn họ có đánh bại Ma đạo, sự hỗn loạn của Âm Ty cũng đủ khiến Châu Khất mất quyền lên tiếng trong Tam Giới.
Ngạo Phong rời đi đổi lấy sự quay lại của Tạ Uẩn sẽ giúp Ma đạo một lần nữa lại có chiến tướng Phá Quân đánh đâu thắng đó.
Đương nhiên, luận quân uy luận sức mạnh hiệu triệu thì Tạ Uẩn còn cách Thùy Họa rất xa, thế nhưng Tạ Uẩn lại có Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Lưỡng Đoạn Đao.
Chỉ dựa vào bộ đao pháp này đã đủ để Tạ Uẩn trở thành Phá Quân tướng quân của Ma đạo.
Đúng như tôi dự đoán, sau khi Hi Hòa tới nhân gian, các đệ tử Ma đạo đã tăng tốc nỗ lực dẹp sạch thế cục loạn lạc ở nơi này.
Ba tháng sau, ánh sáng trong lành đã trở lại với Cửu Châu Hoàn Vũ.
Trong suốt ba tháng này, Ma đạo đệ tử đã chém giết hàng chục triệu ác linh.
Mà đại quân Nhân tộc dưới sự lãnh đạo của Tạ Uẩn đã thể hiện những thủ đoạn gió tanh mưa máu cứng rắn sắt thép nhất kể từ thời đại mạt pháp.
Trừ gian diệt bạo, tiêu diệt ác đồ nhiều không kể xiết.
Thời đại hỗn loạn người ma khó phân, lại bị Ma đạo chúng tôi cưỡng chế tách ra.
Thời đại này không tồn tại lễ nghi và luật lệ, Tạ Uẩn dùng hung bạo để chế hung bạo, dùng gió tanh mưa máu để trấn áp kẻ thù.
Chính nghĩa phải được biểu dương, cái ác phải bị tiêu diệt.
Ai cũng không thể ngờ sự hỗn loạn tại nhân gian lại có thể kết thúc nhanh như vậy, điều khiến người ta càng không ngờ tới chính là, khí số Nhân tộc thế nhưng lại có thể tái sinh từ sau tai kiếp.
Ngạo Phong chỉ gặp A Lê được một lát, sau đó bèn lựa chọn dung nhập một thể với Vạn Lý Trường Thành.
Trừ khi một ngày nào đó Nhân tộc mạnh mẽ tới mức không cần tới sự bảo hộ của Vạn Lý Trường Thành nữa, nếu không Ngạo Phong sẽ mãi mãi không thể quay lại.
Trái tim này chân thành đến nỗi làm tan vỡ cả đá vàng.
Sự lựa chọn của Ngạo Phong là do tôi gợi ý, vì thế mà mỗi lần A Lê nhìn tôi đều lộ vẻ u ám.
Hôm nay Phong chủ truyền tin, Khương Tuyết Dương thắng trận khải hoàn quay lại Đông Hải.
Trên đỉnh núi Bất Châu, tôi cùng cô ấy leo lên, hướng về nơi xa kia.
Trước tiên, Tuyết Dương kể chi tiết cho tôi nghe trận chiến lần này của Ma đạo đệ tử tại nhân gian, tổn thất bao nhiêu, chiến lực lại tăng lên bao nhiêu.
Nhắc đến tai kiếp mà Nhân tộc phải gánh chịu lần này, Tuyết Dương cảm khái thở dài.
“Giáo ý của Ma đạo quả là đúng đắn, chủng tộc không đại diện cho vinh dự.
Trong ba tháng qua, tôi đã gặp được những vong hồn chiến sĩ cao quý nhất, sự dũng cảm và lòng trắc ẩn của họ xứng đáng được Nhân tộc lưu danh sử sách muôn đời.
Tôi cũng gặp phải những kẻ ác đồ vô cùng đê hèn bỉ ổi của Nhân tộc, bọn chúng so với cương thi còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần.
Lúc tôi còn làm nghề mò xác đã từng được nghe Tuệ Hương nói qua, người đời nói ma đáng sợ, ma biết lòng người còn độc hơn.
Chúng sinh có thiện có ác, chẳng phân biệt giống loài nào.
Vì thế Ma Đạo Tổ Sư mới đề ra giáo ý “chúng sinh bình đẳng, hữu giáo vô loài.
” Chỉ cần là kẻ theo đuổi đại đạo hướng thiện đều có thể gia nhập cung Vô Minh, trở thành Ma đạo đệ tử.