Nói xong chuyện xảy ra ở nhân gian, Khương Tuyết Dương lại nhắc đến trận chiến giữa Tiên, Nhân hai đạo.
Nhân đạo đã bắt đầu phong tỏa núi Côn Lôn, Tiên đạo cũng đồng thời chỉnh đốn binh mã, tiến về biên giới Tây Thiên Lôi Vực.
Hai trận đấu này đều có thể gọi là quyết chiến, cái này còn tùy vào việc Nhân, Tiên có quyết tâm hay không.
Côn Lôn là tổ đình trước đây của Tiên Đạo, cũng là gốc rễ của Tiên đạo.
Mà Thần Tiêu Ngọc Phủ của Tây Thiên Lôi Vực lại là thế lực vô cùng quan trọng của Nhân đạo trên thiên giới, cũng là bàn đạp không thể thiếu để Nhân đạo có thể khống chế chư thần trên thiên đình trong tương lai.
So với trận chiến tại Tây Thiên Lôi Vực trên thiên đình, tôi lại càng quan tâm trận chiến xảy ra ở núi Côn Lôn hơn.
Bởi vì lần này kẻ chủ công là Kiếm Tiên Lữ Thuần Dương, mà người gánh trận phòng thủ lại là Tiên Đạo Tổ Sư Mộ Dung Nguyên Duệ.
“Mộ Dung Nguyên Duệ liệu có thể bảo vệ được Côn Lôn hay không?” Tôi hỏi.
“Rất khó.
Thế nhưng Côn Lôn là nơi lưu giữ canh kim chi khí trong thiên hạ.
Chiến thần chi đạo của Mộ Dung Nguyên Duệ có thể khiến sức mạnh thủ hộ của Tiên Thiên Canh Kim pháp trận phát huy tới cực hạn.
Nhân đạo nếu như mạnh mẽ tấn công nhất định sẽ thương vong thê thảm.
” Khương Tuyết Dương đáp.
“Chỉ e Lữ Thuần Dương được ăn cả ngã về không, không ngần ngại sử dụng vong hồn Thái Cổ thần minh trong kiếm Thanh Sách để phá trận.
” Tôi nói.
“Đây cũng là điều mà tôi lo lắng.
Tiên đạo mặc dù có kiếm Tử Anh, thế nhưng Nhân đạo binh nhiều tướng mạnh, còn có bậc cao thủ là Lữ Thuần Dương, hoàn toàn có thể chống đỡ được mấy chiêu thảo phạt của kiếm này.
”“Bên phía Thần Tiêu Ngọc Phủ thì sao?” Tôi hỏi.
“Đại quân Long tộc và Lôi phủ đối đầu, thắng bại 50 50.
Đẩu Mẫu Nguyên Quân mặc dù vượt xa Đắc Kiều công chúa về chiến lực và tư lịch, thế nhưng có Bắc Cực Tử Vi Đại Đế trấn áp ở đó, bà ta khó mà gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng nào tới chiến cục.
Trận chiến này không chỉ là sự cạnh tranh giữa ý chí chiến đấu mà còn là khí số của đạo môn.
”Nói xong chuyện giữa Nhân Tiên hai đạo, tôi bắt đầu thảo luận với Tuyết Dương về thế cục hiện tại của Ma đạo và cuộc chiến trong tương lai.
Sở dĩ bàn chuyện này cuối cùng là bởi, một khi nói về Ma đạo sẽ không thể không nhắc đến Thùy Họa.
Sự rời đi của Thùy Họa không thể giấu nổi Khương Tuyết Dương, bởi vì kể từ khi cô ấy quay lại Thái Cổ Minh Giới, mệnh bàn chi lực Sát Phá Lang đã vỡ tan.
Chỉ là, chúng tôi đều không muốn nhắc tới.
“Yến Tháp tới Âm Ty rồi.
” Tôi nói“Tôi đã biết, sắp xếp lần này của cậu tôi rất tán thành.
Châu Khất sẽ xuất toàn bộ đội quân tinh nhuệ, có Yến Tháp tới kéo chân hậu phương của họ là cách tốt nhất.
”“Ngạo Phong hóa thành Vạn Lý Trường Thành cũng là ý của tôi.
”“Ừ, làm rất tốt.
Tạ Uẩn đã bắt đầu bàn giao liên quân Cửu Lê cho Nhân tộc, tổ chức lại tuyến phòng thủ.
Đợi cô ấy bàn giao xong hết sẽ tới Quy Khư trình diện.
Quy Nguyên Tịch Tà của Tạ Uẩn so với Phá Quân hộ pháp thiên tôn năm xưa còn mạnh hơn rất nhiều.
”Nhắc tới đây tôi bèn ngừng lại, thế nhưng cô ấy cũng không có ý nói tiếp, vì vậy tôi lại nói: “ Âm Ty không đáng sợ, thứ đáng sợ là tinh không cự thú và thiên ma ngoại vực của cung Oa Hoàng.
”“Đúng vậy, suy cho cùng, Âm Ty trả thù cùng là do bị lợi ích điều khiển, mà cung Oa Hoàng chỉ đơn thuần vì hủy diệt mà đến.
”“Chúng ta phải đánh thế nào đây?” Tôi có chút thiếu tự tin, hỏi cô ấy.
“Ha ha.
” Lần này Khương Tuyết Dương không tiếp tục duy trì dáng vẻ điềm tĩnh nữa, chỉ cười lạnh một cái.
Rõ ràng là tôi đã chạm tới điểm mấu chốt của cô ấy.
Nhìn cô ấy cười lạnh, tôi lập tức liền im lặng.
Tôi đương nhiên biết vì cớ gì mà cô ấy lại phản ứng như vậy, rõ ràng là tôi khiến Phá Quân tướng quân của Ma đạo rời đi, bây giờ lại tới hỏi cô ấy phải đánh như thế nào.
“Nói đi, Tạ Lan, Thùy Họa vì cớ gì lại rời đi.
” Khương Tuyết Dương nhìn tôi chằm chằm nói.
“Tại Quỷ Môn Quan, Thùy Họa đã có một trận huyết chiến với Âm Ty, bị đánh nhập Niết Bàn chín lần, đã quay về Thái Cổ Minh Giới rồi.
”“Tốt lắm, vậy tôi hỏi cậu, lúc cô ấy huyết chiến Âm Ty, cậu ở nơi nào?”“Khi ấy tôi đang giúp Cửu U Nữ Đế tiêu diệt Vạn Quỷ Chi Mẫu ở Huyết Hải Phù Đồ.
”“Vì cớ gì không giúp Thùy Họa mà lại giúp Nữ Đế?”“Khi ấy tôi không còn lựa chọn nào khác, sức mạnh chiến đấu của Nữ Đế vượt xa tôi rất nhiều, có ngài ấy ở đó, tôi chẳng cách nào ra tay cả.
Huống hồ việc đưa Thùy Họa quay lại Thái Cổ Minh Giới vốn là do Cửu U Nữ Đế một tay sắp đặt.
”Nghe tôi nói tới đây, sắc mặt Khương Tuyết Dương cũng hòa hoãn lại một chút.
Kỳ thực, cứ coi như tôi chẳng nói lời nào, cô ấy cũng không trách tôi.
Bởi vì Tuyết Dương biết khi Thùy Họa rời đi người thương tâm nhất chính là tôi.
Tuyết Dương tức giận là bởi vì tôi vẫn mãi không chịu chủ động thẳng thắn trao đổi với cô ấy về việc này.
Tiếp đó, tôi kể cho cô ấy nghe cảnh tượng Thùy Họa rời đi ngày hôm đó.
Nghe tôi kể xong, Tuyết Dương nước mắt như mưa.
Tới khi tôi nói vào giây phút quyết lòng từ biệt ấy, Thùy Họa vẫn không quên lời thề nguyện của chúng tôi khi kết hôn, Tuyết Dương đã buông bỏ tất cả sự kiên cường của mình, lao vào lòng tôi khóc không thành tiếng.
“Ước nguyện cả đời tôi là hai người có thể vĩnh viễn bên nhau tới khi bạch đầu giai lão, hai người tại sao lại cho tôi một kết quả như vậy chứ?”