Lúc này, trong lòng Châu Khất ngoại trừ chấn kinh còn có cảm giác cực kỳ bối rối, bởi vì Âm Ty không ngừng xếp đặt tai mắt ở khắp mọi nơi để nắm bắt hành tung của tôi, sát sao nhìn chằm chằm tôi trong suốt quá trình hành tẩu.
Coi như tôi có thể che giấu hành tung của mình tại nhân gian thì cũng không thể thoát khỏi tai mắt của Âm Ty nơi Đông Hải rộng lớn vô tận này.
Thần niệm của Thiên Đạo có thể thông khắp bốn phương, nhìn thấu mọi sự, huống hồ còn có năm vị Đạo Tổ cùng hai vị Chí Cường Đạo Tổ do Âm Ty phái tới, nếu như tôi từ trên biển quay lại, chắc chắn không thể giấu được của bọn họ.
“Địa Tạng Vương Thiên Tôn, Ma Đạo Tổ Sư vì cớ gì lại thình lình xuất hiện như vậy, lẽ nào hắn đã sớm lén lút trở lại Quy Khư, vẫn luôn âm thầm ẩn mình trong tối?” Châu Khất vừa kinh ngạc vừa tức giận hỏi.
“Tạ Lan có lẽ chỉ vừa mời quay lại, nếu không, với tính tình của hắn ta, khẳng định sẽ là người đầu tiên xuất trận”.
Địa Tạng Vương Thiên Tôn đáp.
“Từ Côn Lôn tới Quy Khư ước chừng hơn vạn dặm, hắn làm sao làm được?”“Ta cũng không nghĩ ra.
”Trong lúc hai người một hỏi một đáp, Hỗn Độn Bản Nguyên Kiếm Khí Hồng Lưu của tôi toàn bộ đã trút vào trong hố đen do Hư Không Lãnh Chủ Ám Ảnh Dạ Ma sở hóa thành.
Cảm giác được năng lượng hừng hực và sát ý hủy diệt vô tận ẩn chứa trong đó đang điên cuồng dao động, Châu Khất và Địa Tạng Vương Thiên Tôn bốn mắt nhìn nhau, trong đầu đều có chút phỏng đoán, nhưng lại không dám tin tưởng.
“Đây là kiếm khí Côn Lôn?” Châu Khất hỏi.
“Ngoại trừ kiếm khí Côn Lôn, ta không thể nghĩ ra còn loại kiếm khí nào có sức mạnh dường này, ngay cả Kiếm Tiên Lữ Thuần Dương cũng không làm được.
Mà kiếm của ta cũng vậy, đều không làm được”.
Địa Tạng Vương Thiên Tôn vẻ mặt nghiêm trọng, đáp.
“Truyền thuyết nói, sau khi Thái Cổ Tam Kiếm dung hợp làm một, thứ chém ra chính là sức mạnh gốc rễ của hỗn độn.
Ma Đạo Tổ Sư năm xưa cũng không thể hợp nhất tam kiếm, Tạ Lan hắn sao lại có thể làm được, chuyện này tuyệt đối không có khả năng!”“Bệ hạ chớ quên, Tạ Lan bây giờ chính là Ma Đạo Tổ Sư của năm đó, hai người đồng mệnh tương liên”.
Châu Khất nghe xong liền trầm mặc, nhớ lại trận chiến tại Hoàn Hồn Nhai năm xưa, nhớ lại thân ảnh hùng vĩ dọc ngang khắp Tam giới ba nghìn năm trước.
Tên của người, bóng của cây.
Vốn tưởng rằng, sau khi Ma Đạo Tổ Sư thân hóa hy di quay về cùng trời đất, trên đời này sẽ không bao giờ còn có một Ma Đạo Tổ Sư thứ hai.
Ai có thể nghĩ tới, Đạo Tổ hôm nay lại chính là Ma Đạo Tổ Sư năm xưa niết bàn chuyển sinh.
Hơn nữa còn có thể làm được chuyện mà Ma Đạo Tổ Sư năm xưa không cách nào làm được, đem Thái Cổ Tam Kiếm dung hợp thành một.
Sau khi năng lượng Hỗn Độn Bản Nguyên Kiếm Khí Hồng Lưu trút vào hố đen mang theo sát ý hủy diệt vô tận, trong giây phút thời gian và không gian dừng lại, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, hố đen ầm ầm nổ tung.
Đất rung núi chuyển, long trời lở đất.
Hư Không Lãnh Chủ Ám Ảnh Dạ Ma còn chưa kịp kêu thảm một tiếng, thần hồn liền bị hủy diệt, hắn từ trong hư không chứng đạo, cuối cùng lại chân chính trở thành hư không.
Đây là lần đầu tiên tôi xuất kiếm tiêu diệt một vị Hư Không Lãnh Chủ là Thái Cổ Thần Ma, nhìn thì có vẻ dễ dàng, kỳ thực là vì hố đen do Ám Ảnh Dạ Ma hóa thành này vừa hay bị Hỗn Độn Bản Nguyên Kiếm Khí Hồng Lưu của tôi khắc chế.
Sau khi hóa thành hố đen, Ám Ảnh Dạ Ma không còn sức đánh trả, mà hố đen của hắn lại không thể nuốt được sát ý hủy diệt ẩn giấu trong chiêu thức của tôi.
Nếu tôi trực tiếp chiến đấu với bản thể của hắn, chắc chắn không thể nào nhẹ nhàng như vậy, không những thế còn dễ dàng để hắn ta trốn thoát.
Cái gọi là “xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương” chính là vậy, nếu như để Hư Không Lãnh Chủ thoát thân, thành tích của Ma đạo trong lần ra quân đầu tiên này liền giảm di rất nhiều, sẽ không có tác dụng răn đe.
- Giải thích câu “xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương” nghĩa là "Muốn bắn người thì trước tiên phải bắn ngựa của người đó, muốn giết địch thì trước hết phải hạ được kẻ cầm đầu.
" Hết giải thích.
Ám Ảnh Dạ Ma vừa chết, đại quân Ám Ảnh Thâm Vực trên đỉnh núi Bất Châu liền rơi vào cảnh hỗn loạn.
Sau khi tôi liên tiếp xuất kiếm hạ gục hai kẻ chỉ huy Ám Ảnh Ma và Dạ Chi Tử có chiến lực Đạo Tổ, đại quân Ám Ảnh Thâm Uyên trong phút chốc liền sụp đổ tan tành.
Dưới sát ý chọc trời của đệ tử Ma đạo đang điên cuồng giết chóc, Ám Ảnh Ma và Dạ Chi Tử vì không còn ý chí chiến đấu nên chẳng có sức chống trả, bị đệ tử Ma đạo đồ sát sạch sẽ.
Sau khi Dạ Chi Tử cuối cùng bị bắn chết bởi một xạ thủ của bộ tộc Đông Di bằng mũi tên Nguyệt thần, sức mạnh bóng đêm của Ám Ảnh Dạ Ma cuối cùng cũng tiêu tán, trên bầu trời đêm của núi Bất Châu, ánh sao vô tân đang rơi xuống, một vầng trăng sáng đang chậm rãi nhô lên.
“Bệ hạ, rút quân thôi”.
Địa Tạng Vương Thiên Tôn cảm khái vô cùng, nói.
“Chiến lực của Tạ Lan hiện giờ đã đạt tới cảnh giới nào rồi?” Châu Khất không cam tâm, hỏi.
“Đã vượt qua Ma Đạo Tổ Sư năm xưa rồi, có thể chém ra Hỗn Độn Bản Nguyên Kiếm Khí, lẽ nào như vậy còn chưa đủ hay sao?” Địa Tạng Vương Thiên Tôn nói.
“Căn cứ theo cảnh giới của Ma Đạo Tổ Sư năm xưa mà nói, khi ấy ông ta cũng chưa vượt qua cảnh giới Chí Cường Đạo Tổ, cứ coi như Tạ Lan mạnh hơn, lẽ nào chỉ dựa vào một mình hắn liền có thể cứu cả Ma đạo.
Tam giới hôm nay tuyệt đối không phải là Tam giới năm xưa nữa.
” Châu Khất nói.