Đây là một không gian màu xám, với đường chân trời màu tím bám vào phần trán của những ngọn núi và phía trên bầu trời là hư vô.
Những đám mây xám, màn sương cũng xám xịt và những bong bóng thỉnh thoảng từ đầm lầy trồi lên cũng có màu xám.
Đây là thiên đường của ác quỷ và tử linh, là tịnh thổ của cương thi và xương khô.
Ở đây không thể tìm thấy được một bóng người, bởi vì nơi đây là Thái Cổ Minh Giới.
Nói chính xác thì đây là Thái Cổ Minh giới đã bị thất lạc.
Do là nơi đây đã lâu không có Tử Thần ở, cũng không có điện Tử Thần trang nghiêm.
So với sự thịnh vượng của Thái Cổ Ma Giới sau khi phục hồi thì nơi này toàn là tử khí ngập tràn.
Thái Cổ Minh giới được sinh ra sau Thái Cổ Thần giới và Thái Cổ Ma giới, là nơi chôn cất các thi thể ở hai giới và thậm chí cả vũ trụ Thái Cổ Hư Không.
Theo truyền thuyết, bất cứ khi nào có người chết, cơ thể sẽ bị ném vào dòng chảy hỗn loạn của hư không.
Năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác.
Sau vô số ngàn năm sau đó, vô số xác chết hình thành nên một vùng đất kỳ quái chính là Thái Cổ Minh Giới.
Ở lục địa này, mọi thứ đều được cấu thành từ xác chết.
Xương trắng biến thành núi, hồn năng biến thành không khí, máu thịt biến thành đầm lầy.
Không biết từ lúc nào, một bộ xương khô trồi từ đầm lầy trên mặt đất và bắt đầu hấp thụ hồn năng trong không khí.
Xuất hiện được một bộ thì có ngay bộ thứ hai và chẳng bao lâu sau, đã có vô số bộ xương biết đi trên vùng đất bị lãng quên này.
Các bộ xương khô bước đi cứng đờ trên đầm lầy, theo bản năng mà hấp thụ hồn năng trong không khí.
Không phải tất cả các bộ xương đều ở dạng người, còn có những con yêu thú thái cổ hung dữ, thái cổ ma tộc tà ác vặn vẹo cùng với thái cổ thần tộc to cao vạm vỡ.
Xương của thái cổ ma tộc có màu đen, thái cổ thần tộc có màu vàng còn thái cổ yêu thú là màu xanh lá.
Dần dần, một số bộ xương khô dựa vào hồn năng hình thành nên da thịt, biến thành những xác chết biết đi.
Cũng có một số bộ xương, bị thời gian bào mòn, biến thành khói bụi, tuy nhiên, dù xương khô đã chết, nhưng vẫn có những vong hồn không chịu tan biến, thoát ra khỏi hộp sọ và trở thành oán linh.
Theo thời gian trôi qua, ở vùng đất bị lãng quên này tồn tại ba loại sinh vật tử linh: xương khô, xác chết biết đi và oán linh.
Hồn năng vô tận, ba loại sinh vật bất tử không ngừng tăng cường sức mạnh của bản thân trong quá trình hấp thụ hồn năng, cuối cùng mở ra một linh thức hoàn toàn mới.
Sau khi khai mở linh thức, chúng bắt đầu tìm kiếm ý nghĩa tồn tại của mình.
Thế nhưng, chúng sớm phát hiện ra rằng mình không thuộc về người sống cũng không phải là kẻ chết.
Bất kể lúc sống là thần tộc hay ma tộc, chúng cũng không bao giờ có thể quay trở lại thế giới khi còn sống nữa, chúng chỉ có thể ở lại Thái Cổ Minh giới, dần bị chúng sinh quên lãng.
Khi sức mạnh mà chúng có thể kiểm soát ngày càng mạnh mẽ hơn, chúng bắt đầu không cam tâm, chúng muốn được người khác chú ý tới và tìm cách chứng minh sự tồn tại của mình.
Vì vậy, chúng bắt đầu bầu chọn các quân vương của riêng mình và tự thành lập quân đội hùng mạnh.
Cuối cùng, Tử Thần đã ra đời và dẫn dắt quân đoàn Tử Thần chinh phục vô số vị diện trong hư không vũ trụ.
Tử Thần giao tranh với Thái Cổ Thần giới và Thái Cổ Minh giới, trong cuộc giao tranh liên miên, cuối cùng vạn tộc thái cổ đã công nhận sự tồn tại của Thái Cổ Minh giới, mà danh của Tử Thần cũng lan rộng khắp Thái Cổ Vũ Trụ.
Sau này, Thiên đạo ra đời, Thái Cổ Minh giới, cùng như Thái Cổ Thần Giới và Thái Cổ Ma Giới, trở thành đối thủ để Thiên đạo chứng tỏ bản thân.
Thái Cổ Minh giới là lục địa cuối cùng bị Thiên đạo tiêu diệt, Tử Thần cũng là kẻ thù cuối cùng của Thiên đạo.
Cũng giống như Thái Cổ Ma Giới và Thái Cổ Thần Giới, Thiên đạo đã giết chết Tử Thần và toàn bộ quân đội dưới trướng, nhưng cũng không thể tiêu diệt toàn bộ lục địa Thái Cổ Minh Giới.
Ông ta biết rằng, vô số ngàn năm sau, Thái Cổ Minh Giới vẫn sẽ cho ra một Tử Thần mới.
Mặc dù Thái Cổ Minh giới ngày nay vẫn hoang tàn và đìu hiu như ngày nào, tử khí bao trùm.
Tuy nhiên, đã sản sinh ra chúng sinh tử linh bất tử mới.
Cả Khô Lâu tộc thông qua việc nuốt chửng linh hồn mà dần dà cũng khoác giáp và cầm lấy binh đao, thuần hóa những con ngựa tử vong của riêng mình.
Vương quốc Khô Lâu chiếm giữ khu vực trung tâm của Thái Cổ Minh giới, do dân số đông nên được 4 vị Khô Lâu Vương cai trị.
Thi tộc biết đi ngày nay cũng mạnh mẽ không kém, so với Khô Lâu tộc, Thi tộc đoàn kết hơn nhiều, từ đầu đến cuối đều do chính Bát Hủ Thi Vương thống lĩnh.
Oán linh ở phía bắc là chủng tộc yếu nhất trong Thái Cổ Minh Giới, bởi vì đòn tấn công của những oán linh này là những cuộc tấn công lên thần hồn, dù là Khô Lâu tộc hay Thi tộc, thần hồn của chúng đều được kết nối với cơ thể, hầu như không có sơ hở.