Các tướng sĩ ở đình viện Bắc Đẩu Quy Khư do đã bế tắc với đại quân Âm Ty nhiều ngày, tâm trí mãi chưa dám buông lỏng.
Lúc này nhìn thấy sự xuất hiện của chúng tôi, sự căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa đôi chút.
Nhìn thấy tôi, Thuần Quân hơi cong môi, bất mãn nói: "Đạo Tổ, người muốn xuất chiêu Ba Ngàn Dặm Kiếm, sao không dẫn ta đi cùng.
"“Là sơ suất của ta, quên gọi cô theo.
” Tôi xoa xoa tóc Thuần Quân đáp.
“Hừ.
” Khuôn mặt nhỏ của Thuần Quân lập tức thay đổi sắc mặt.
Kiếm đạo của Thuần Quân là do tôi truyền lại, lần này tôi sử dụng Ba Ngàn Dặm Kiếm, cô ấy có thể quan sát rồi tự mình cảm ngộ.
Người xưa thường nói, quân tử bất hoạn vô lượng, kiến đại tắc lượng đại.
Thuần Quân tuy rằng không thể hợp nhất thái cổ tam kiếm thành một, nhưng mà, cô ấy có cách tu hành độc đáo của riêng mình, nếu ba thanh kiếm cùng lúc được tu luyện đến trình độ cao nhất, thì uy lực sẽ không kém tôi bao nhiêu.
Ba kiếm hợp nhất có thể chém ra uy lực nguyên sơ hỗn độn, nếu mỗi thanh kiếm được tu luyện đến tột cùng thì cũng có thể bộc phát uy lực như vậy, chỉ là không bằng được sức mạnh của ba thanh kiếm sau khi hợp nhất.
Thế nhưng việc dung hợp ba thanh kiếm cũng có nhược điểm, nhược điểm chính là không thể dễ dàng xuất kiếm được, bởi vì mỗi thanh kiếm đều tiêu tốn một lượng thần niệm rất lớn.
Lấy kiếm hải Hỗn Độn Nguyên Sơ làm ví dụ, chỉ cần một mảng kiếm hải cũng có thể khiến tôi rơi vào trạng thái suy yếu.
Phong chủ đến giúp tôi định vị đại quân Âm Ty, Thuần Quân đến có thể quan sát kiếm và lĩnh ngộ kiếm đạo, còn A Lê và Hi Hòa chỉ thuần túy đến xem trò vui.
Nhìn thấy tôi và Thuần Quân thân thiết, A Lê nhàn nhạt nhìn tôi và nói: "Tạ Lan ca ca, có phải em lớn rồi nên anh xa cách với em rồi không?”A Lê thực sự đã trưởng thành, không còn là thiếu nữ của bộ tộc Đông Di như trước nữa.
Trước đây tôi thân thiết với cô bé nhất, nhưng từ khi cô lớn lên, dường như đã lâu rồi tôi không còn thân thiết với cô bé nữa.
Thiếu nữ trưởng thành, có những lo lắng của riêng mình, cũng có người thân yêu của riêng mình.
Nhìn A Lê, tôi không khỏi nghĩ đến Ngạo Phong.
Sau trận ở cổ địa Miêu Cương, Ngạo Phong đã trở thành một người đàn ông có trách nhiệm thực sự.
Ngày xưa, mỹ nhân còn trẻ, anh hùng còn trẻ.
Bây giờ A Lê đã lớn, Ngạo Phong cũng đã trưởng thành.
Đạo bất ngôn thọ, tôi chưa bao giờ quan tâm đến thời gian trôi qua.
Chỉ đến lúc Thùy Họa rời xa tôi, tôi mới nhận ra thời gian trôi qua tịch mịch đến thế nào, hóa ra hàng chục năm trôi qua vội vã mà tôi không hề nhận ra.
Đối mặt với sự truy vấn của A Lê, tôi chợt cảnh giác, có rất nhiều thứ cũng rất nhiều người không bao giờ có thể quay lại được.
Vật thị nhân phi sự sự hưu, Dục ngữ lệ tiên lưu.
Dịch nghĩa là: "Vật như xưa, người đã khác, mọi sự đều thôi rồi.
Muốn nói, nhưng nước mắt đã tuôn trào.
Điều duy nhất không thay đổi chính là thân phận của tôi, tôi là Ma đạo Tổ Sư.
“A Lê, trong tim anh, em mãi mãi là em gái của anh.
”“Tạ Lan ca ca, em biết sau khi chị Thùy Họa rời đi, anh và sư phụ em đã rất mệt mỏi.
Điều em muốn nói là Ma đạo là của tất cả chúng ta, không chỉ Ma đạo của mình anh.
Trên chiến trường, chúng ta là đệ tử Ma đạo vạn thế thiên hồng, ở ngoài chiến trường, chúng ta là một gia đình.
” A Lê xúc động nói.
Tôi nghe xong im lặng, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng xúc động.
Năm đó Ma Đạo Tổ Sư một mình đi quá xa, cuối cùng chỉ có thể một mình từ biệt thế giới.
Tôi thì khác, từ đầu đến cuối tôi luôn cùng kề vai sát cánh với Ma đạo.
Họ là đệ tử Ma đạo, cũng là huynh đệ tỷ muội của tôi.
Nữ Đế đã nói, Ma đạo là Ma đạo của riêng mình tôi.
Lúc đó tôi không phản bác cô ấy vì kinh nghiệm của tôi chưa đủ nhiều, bây giờ tôi muốn nói với cô ấy rằng, Ma đạo không phải là của mình tôi, mà là Ma đạo của hàng ngàn đệ tử Ma đạo.
Sự rời đi của tướng Phá Quân, Ma đạo sẽ không bị tiêu vong, cũng vậy, sự rời đi của tôi, cũng không khiến Ma đạo diệt vong.
Chỉ cần còn có một đệ tử Ma đạo còn sống thì Ma đạo sẽ không bao giờ chết.
Trên thực tế, trong ba nghìn năm kể từ trận chiến phong thần kết thúc, Ma đạo chưa từng bị tiêu vong.
Mặc dù cũng có những đệ tử Ma đạo không kiên định và phản bội, nhưng những đệ tử Ma đạo thực sự cảm động trước giáo lý của Ma đạo.
vẫn luôn bám chặt vào và không bao giờ rời bỏ.
Những gì A Lê nói như ánh trăng soi sáng trái tim tôi.
Tôi rút kiếm không phải để tranh giành mà để bảo vệ quê hương.
Xem Thiên đạo như kẻ địch, bảo vệ muôn dân trong thiên hạ.
Nghĩ đến đây, trong lòng tràn ngập kiêu ngạo, kiếm ý dâng trào.
“Phong Chủ, xác định vị trí của đại quân Âm Ty giúp ta.
”“Tuân lệnh.
”Một lúc sau, Phong Chủ duỗi một ngón tay ra và chỉ về phía đông bắc.
Tôi rút Côn Lôn Tuyết ra, giải phóng kiếm ý và chém hết sức lực.
Một kiếm này thanh thế cường đại, kiếm khí vạn trượng.
Các luồng kiếm khí vô tận của tam kiếm thái cổ cuộn trào về hướng Phong Chủ chỉ tay.
Cảm nhận được sát khí trong thanh kiếm của tôi, đại quân Âm Ty vội vàng tập hợp pháp trận phòng thủ.
Thế nhưng, sát ý ẩn chứa trong thanh kiếm của tôi đã vượt qua sức mạnh của đạo tổ mạnh nhất, vả lại còn là công kích phân tán và không chênh lệch, cho dù là Địa Tạng Vương Thiên Tôn và Châu Khất cùng nhau đối phó, họ cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn được.
Bắc phong quyển địa bạch thảo chiết, Hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết.
Hốt như nhất dạ xuân phong lai, Thiên thụ vạn thụ lê hoa khai.
Dịch nghĩa là: "Gió bắc cuốn đất làm cỏ trắng tàn tạ, Trời Hồ vào trăng tháng tám tuyết bay đầy.
Dường như qua một đêm gió xuân thổi về, Ngàn cây vạn cây hoa lê rộ nở.
"Người xuất kiếm, Ma đạo Tổ Sư, Tạ Lan.
Tên kiếm, Côn Lôn Tuyết.
Kiếm khí uy nghiêm dồn dập rơi xuống đại quân Âm Ty như thể một trận tuyết rơi ập xuống.
Tuyết rơi, trăm vạn âm binh bị tiêu diệt.
Đại quân Âm Ty rút lui một ngàn dặm.
Kết quả tôi mong muốn là trong vòng ba ngàn dặm sẽ không có kẻ địch mạnh nào cản đường Ma đạo, thấy Châu Khất không chịu tránh xa, tôi lại tiếp tục ra tay.
Kiếm khí dồi dào, như mang một lễ rửa tội đến cho Âm Ty.
Sau kiếm này, quân Âm Ty rút tiếp ngàn dặm.
Lúc này, trong phạm vi ba ngàn dặm, Ma đạo không còn bất kỳ cường địch nào nữa.