Thùy Họa bước đi không mục đích trong Đầm Lầy Tử Vong này không biết đã bao lâu.
So với hầu hết các bộ xương khô khác, xương của cô ấy trắng như ngọc, từng chiếc xương đều hoàn hảo không tì vết.
Cũng vì thế mà không biết đã bị biết bao bộ xương khô và thi thể biết đi tấn công.
Chúng muốn giết chết cô rồi moi móc xương của cô.
Trong Thái Cổ Minh Giới, xương là thứ quý giá nhất, tiếp đó là tinh hoa oán linh để lại sau khi oán linh chết đi.
Xương cốt có thể được sử dụng để chế tạo pháp khí, vũ khí, nhưng công dụng lớn nhất của chúng là hỗ trợ tạo nên cơ thể.
Một số bộ xương khô sinh ra đã có sẵn nhưng hầu hết được ghép lại với nhau thông qua quá trình nuôi dưỡng.
Khi gặp được những chiếc xương tốt, thì dùng chúng để thay thế những chiếc xương hỏng và dễ gãy trong cơ thể mình.
Thùy Họa bước đi không mục đích, giống như một con thú sơ sinh đang lang thang trong khu rừng nguyên sinh.
Đẹp đẽ nhưng đầy rẫy nguy hiểm.
Bộ xương màu trắng ngọc này trông thì có vẻ mỏng manh nhưng lại chứa đựng sức bùng nổ vô tận.
Mỗi bộ xương khô đang cố gắng moi móc hoặc cướp lấy xương của cô đều bị cô bẻ thành từng mảnh hoặc nghiền thành bột mịn.
Ngay cả hồn năng chứa trong hộp sọ cũng bị Thùy Họa hấp thụ sạch sẽ.
Thùy Họa có vũ khí riêng của mình, là một chiếc liềm rỉ sét màu đen.
Lưỡi liềm trên tay từ đâu mà có thì cô cũng không nhớ, cũng giống như cô không thể nhớ được mình đến từ đâu.
Thùy Họa ngày ngày lang thang ở mọi góc của Đầm Lầy Tử Vong, tất cả những sinh vật tử linh nhìn thấy cô đều bị vẻ đẹp của cô kinh ngạc, gần như theo bản năng mà tấn công cô và cướp lấy xương của cô, tuy nhiên, không một ai có thể sống sót.
Cũng chính vì vậy, cô không bao giờ thiếu con mồi.
Vô hại đối với con người và động vật là nhãn mác của cô ấy, điều này cũng khiến cô ấy trở thành một cái bẫy chết chóc di động.
Tất cả những người nhìn thấy cô đều đã chết, vậy nên không ai biết cô nguy hiểm thế nào.
Khi Thùy Họa hấp thụ ngày càng nhiều hồn năng, trên thân thể cô bắt đầu hiện rõ phần da thịt.
Máu của cô mang một mùi thơm kỳ lạ, điều này càng thu hút nhiều cuộc tấn công điên cuồng hơn.
Thùy Họa tuy mạnh mẽ nhưng cũng không thể chịu được những đòn tấn công điên cuồng của những xác chết biết đi và bộ xương khô, bộ xương ngọc ngà hoàn hảo của cô bắt đầu xuất hiện vết nứt, máu thịt mới sinh ra thường xuyên bị cắn nuốt thành từng mảnh vụn, treo trên lủng lẳng trên người cô.
Tuy nhiên, dù bị thương nặng đến đâu, cô cũng không bao giờ ngã xuống.
Những bộ xương khô và xác chết biết đi trong Đầm Lầy Tử Vong là những sinh vật cấp thấp nhất trong Thái Cổ Minh Giới, hồn năng của những sinh vật này rất yếu, chỉ cần Thùy Họa không chết, người chiến thắng cuối cùng sẽ là cô.
Cứ như vậy, Thùy Họa ngày một trở nên đầy đặn hơn trong sự giết chóc.
Lúc đầu, Thùy Họa chỉ bị động đánh trả lại, khi cô bắt đầu nhận ra lợi ích của việc hấp thụ hồn năng, cô bắt đầu chủ động săn lùng các sinh vật tử linh trong Đầm Lầy Tử Vong.
Tốc độ giết chóc ban đầu của cô lúc đầu chậm, sau đó dần dần nhanh hơn.
Giống như một bông hoa, từ nụ đến cánh hoa, từ từ nở ra từng chút một.
Tôi bung tỏa giữa sự giết chóc, như một bông hoa trong ánh bình minh.
Cuối cùng đến một ngày, trong Đầm Lầy Tử Vong không còn thấy bất kỳ sinh vật tử linh nào nữa, tất cả tử linh sinh hồn đều bị Thùy Họa hấp thụ hồn năng.
Mà Thùy Họa vào ngày này cuối cùng đã mọc đầy đủ da thịt, tóc, móng tay và các đường nét trên khuôn mặt.
Khuyết điểm duy nhất là đôi mắt của cô, không có đồng tử, chỉ là hai lỗ đen.
Da cô nhợt nhạt, môi đen như mực, tóc trắng như tuyết.
Với hình dạng con người hoàn chỉnh, Thùy Họa cũng lần nữa có được linh thức, từ đó trở đi, cô không còn là một bộ xương chỉ biết đi theo bản năng nữa mà bắt đầu học cách suy nghĩ.
Tuy nhiên, dù cô có cố gắng suy nghĩ thế nào thì ký ức của cô vẫn trống rỗng.
Tử Thần niết bàn chín lần đã xóa sạch mọi ký ức của cô, cô chỉ có thể chấp nhận thế giới trước mặt bằng một góc nhìn mới.
Trước một vùng nước tù đọng, Thùy Họa nhìn thấy cơ thể của chính mình.
Trắng tinh đẹp như một tác phẩm điêu khắc bằng băng tuyết.
Sau đó, sự xấu hổ nổi lên, Thùy Họa dùng hồn năng ngưng tụ ra một bộ quần áo đơn giản cho mình.
Chiếc váy rất ngắn, chỉ đủ che lấp, đôi chân dài trắng như tuyết của cô vẫn để lộ ra ngoài.
Phần thân trên càng đơn giản, chỉ là phần áo ống, mục đích ban đầu của Thùy Họa chỉ là để kìm hãm, bởi vì đôi khi trong những động tác bạo lực, vùng ngực thực sự ảnh hưởng đến khả năng có thể phát huy của cô.
Sau khi chỉnh sửa xong, Thùy Họa dựa trên cảm nhận của bản năng từ Đầm Lầy Tử Vong đi về phía bắc.
Lần lượt đi qua các vùng đất chết chóc với lượng hồn năng cằn cỗi, đồng thời cũng chạm trán và săn lùng vô số sinh vật tử linh.
Sau khi đạt được linh thức, cô không còn bị bản năng săn mồi điều khiển nữa, nhưng cô không thể kìm nén được cảm giác muốn nuốt chửng hồn năng trong cơ thể.
Có một cơn đói khát trong xương cốt khiến cô dậy lên nỗi khao khát tột độ với hồn năng.