Khi cô hấp thụ ngày càng nhiều hồn năng, khí tức của cô ngày càng mạnh mẽ hơn.
Sau khi săn lùng được vài bộ xương khô mặc áo giáp, Thùy Họa cũng học được cách mặc áo giáp chiến đấu.
Bộ giáp cô hiện ra có màu đen, hoàn toàn phù hợp với làn da trắng như tuyết của cô.
Bộ giáp ban đầu rất đơn sơ, nhưng khi cô giết ngày càng nhiều sinh vật tử linh, bộ giáp dần trở nên hàn lạnh và nặng nề hơn, trong khi chiếc lưỡi hái rỉ sét trên tay cô ngày một sáng bóng hơn.
Phần phía tây của Thái Cổ Minh Giới là một vùng đất hoang vắng, dù là Thi tộc, Khô Lâu tộc hay Oán Linh tộc phương Bắc cũng đều không có hứng thú với phía tây.
Thế nên, trong một thời gian dài, các cao thủ không hề biết đến sự tồn tại của Thùy Họa.
ho đến một ngày, trong một lần ngẫu hứng, Oán Linh Nữ Vương một lần nữa hướng thần niệm của mình đến nơi con quạ biến mất, rồi bà bàng hoàng khi phát hiện ra rằng trong Đầm Lầy Tử Vong không còn một sinh vật tử linh nào nữa.
Đầm Lầy Tử Vong có bao nhiêu bộ xương khô chứ?Mười vạn? Trăm vạn?Oán Linh Nữ Vương không thể chắc chắn, giống như việc bà ta không biết có bao nhiêu xác chết biết đi vậy.
Hồn năng tuy quý giá nhưng không ai sẵn sàng đi bẫy những sinh vật cấp thấp đó, vì hồn năng trên người chúng không đáng kể.
Tuy nhiên, dù nhỏ đến đâu, khi đơn vị lên đến trăm vạn bộ xương và xác chết biết đi bị săn lùng, thì hồn năng sinh ra vẫn là khôn lường.
Tầm nhìn của Oán Linh Nữ Vương bắt đầu từ Đầm Lầy Tử Vong và dần dần di chuyển về phía bắc, bởi bà có thể phát hiện ra dấu chân của thợ săn đang di chuyển về phía bắc.
Sau khi lần lượt quét vùng đất tử vong đìu hiu, sắc mặt Oán Linh Nữ Vương ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Bất cứ nơi nào kẻ thợ săn đặt chân đến, không có một sinh vật tử linh nào tồn tại và toàn bộ hồn năng đều bị hút cạn.
Oán Linh Nữ Vương cảm nhận được nguy hiểm, ngay lập tức muốn định vị được khí tức của thợ săn, thế nhưng bà nhận ra rằng mình hoàn toàn không thể làm được.
Người thợ săn đó giống như một u linh thực sự, tan biến vào không khí sau khi điên cuồng săn lùng hàng ngàn vạn sinh vật tử linh.
Từ đầu đến cuối, thợ săn đó không hề xâm phạm lãnh thổ của Thi tộc, Khô Lâu tộc và Oán Linh tộc, mà chỉ điên cuồng săn lùng những sinh vật tử linh cấp thấp không có linh thức.
Trong Thái Cổ Minh Giới, những sinh vật tử linh cấp thấp không có linh thức không xâm phạm đến lợi ích của bất kỳ ai, cũng như không làm trái bất kỳ luật lệ nào của Thái Cổ Minh Giới.
Nhưng khi có người biến hành vi tương tự như đi săn này, thành một vụ thảm sát diệt vong, thì vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Nghiêm trọng nhất là, nhiều hồn năng như vậy có thể đi đâu được?Nếu bị thợ săn nuốt chửng, vậy thì thợ săn này phải là sự tồn tại như thế nào?Một lượng lớn hồn năng như vậy cho dù là dùng toàn bộ sức mạnh của Thái Cổ Ma thần, thì Oán Linh Nữ Vương cũng không thể hấp thụ, được chứ đừng nói đến trong khoảng thời gian dài như vậy hấp thụ bằng hết.
Oán Linh Nữ Vương nghĩ đến lời tiên tri của con quạ, chẳng lẽ Tử Thần thực sự đã ra đời?Nghĩ đến đây, Oán Linh Nữ Vương không dám ngồi yên nữa, lập tức phái sứ giả mời bốn vị Khô Lâu Vương và Bất Hủ Thi Vương tới họp mặt.
Trên thực tế, ngay lúc Oán Linh Nữ Vương đang bị điều này làm cho kinh ngạc, thì bốn vị Khô Lâu Vương của Khô Lâu tộc và Bất Hủ Thi Vương của Thi tộc cũng sớm đã không thể ngồi yên nữa, bởi vì họ cũng nhận thấy được khí tức khác thường của phía tây, đồng thời họ cũng nhớ đến những lời tiên tri của con quạ.
Một ngày sau, bốn vị Khô Lâu Vương cưỡi trên Tử Vong Quân Mã bốn màu bay đến thành Băng Sương Bài Cốt, sau đó, Bất Hủ Thi Vương cũng ngự quan từ vạn dặm bay đến.
Oán Linh Nữ Vương là người đầu tiên bày tỏ suy đoán của mình, các vị Khô Lâu Vương bắt đầu thảo luận.
"Với nhiều hồn năng như vậy, ngoài Tử Thần có thể hấp thụ hết ra thì ta không nghĩ được còn ai khác nữa.
" Chiến Tranh Khô Lâu Vương nói.
"Lẽ nào lời tiên tri về sự ra đời của Tử Thần là có thật sao?" Ôn Dịch Khô Lâu Vương hỏi.
“Sự thật bày ra trước mắt, không thể không tin.
" Tai Hoang Khô Lâu Vương đáp.
"Nhưng mà Tử Thần bây giờ đi đâu rồi?" Tử Vong Khô Lâu Vương hỏi.
Bốn vị Khô Lâu Vương mỗi người nói một câu, nhưng không ai có thể đưa ra đáp án, bởi vì Tử Thần biến mất trong không trung, như thể chưa từng xuất hiện vậy.
Khi mọi người im lặng, Bất Hủ Thi Vương mới nói: “Tử Thần sẽ không thể biến mất mãi được, mấu chốt của vấn đề hiện giờ là, chúng ta có thực sự chấp nhận một Tử Thần không rõ nguồn gốc trở thành chủ nhân của Thái Cổ Minh Giới sao?"“Ý của Thi Vương là?” Oán Linh Nữ Vương vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
“Thái Cổ Minh Giới không cần Tử Thần mới!" Thi Vương ánh mắt kiên định nói.
"Ý của các vị Khô Lâu Vương thì sao?" Oán Linh Nữ Vương quay lại và hỏi.
“Bọn ta cũng nhận định Thái Cổ Minh giới không cần chủ nhân mới, bởi vì không có ai có thể bắt bọn ta thần phục.
Trong những năm khó khăn qua đi, Tử Thần cũng không tồn tại cùng bọn ta.
" Tử Vong Khô Lâu Vương đứng lên nói.
“Nếu chúng ta chỉ nhìn hiện tại thì Thái Cổ Minh giới thật sự không cần Tử Thần.
Nhưng đừng quên, kẻ thù của chúng ta chính là Thiên đạo, Thiên đạo sẽ không luôn để cho Thái Cổ Minh giới tự do phát triển, sớm hay muộn ông ta cũng sẽ tới tiêu diệt chúng ta, giống như ông ta đã làm trước đây vậy.
Không có Tử Thần, ai sẽ dẫn dắt chúng ta tuyên chiến với Thiên đạo trong tương lai đây? "Oán Linh Nữ Vương hỏi.
Mọi người lại im lặng, Thiên đạo là chủ đề không thể tránh né được.
Trên thực tế, khi ba tộc tranh giành quyền bá chủ là muốn chọn ra Tử Thần, để đối phó với nguy cơ từ Thiên đạo.
ngay khi mọi người đang chìm đắm trong suy nghĩ, đột nhiên một luồng thần niệm lớn mạnh và vô tận từ vùng đất lạnh lẽo ở phương bắc xa xôi truyền đến.
“Lợi nhận sát lục sinh mệnh, ực lượng sáng thương hồn linh”Ngay khi những lời này vừa dứt, hồn năng vô tận của toàn bộ đại lục Thái Cổ Minh Giới đã ập về vùng đất lạnh lẽo ở phía bắc xa xôi.
Danh phận của một số người không cần sự chấp thuận của bất kỳ ai.
Bởi vì chỉ cần người đó đến, mọi người chỉ có thể thần phục mà thôi.