Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 116

Mây đen tầng tầng che kín cả vầng trăng sáng tỏ trên bầu trời, trong bóng đêm u ám tĩnh lặng không một tiếng động, thỉnh thoảng có mấy con côn trùng trốn trong kẽ lá bụi cỏ kêu lên vài tiếng, rung động màn đêm.

Bỗng nhiên mở mắt, nam tử vẫn duy trì mái tóc màu bạc nhìn Lâm Cửu ngủ say dựa vào người hắn, bàn tay hạ xuống mơn trớn khuôn mặt y, một chút ngưa ngứa khiến nam nhân đang say giấc nồng khẽ động lông mi, ngón tay ma đầu như chuồn chuồn lướt nước điểm nhẹ lên trán Lâm Cửu, Lâm Cửu lại một lần nữa rơi vào giấc ngủ miên man.

Cẩn thận đẩy Lâm Cửu đang ôm chặt lấy mình ra, Diệt Thiên nhanh chóng ngồi dậy cầm lấy y phục bên cạnh mặc vào, tấm áo choàng hắc sắc rộng thùng thình như đám mây đen khoác ra bên ngoài, dường như chỉ trong nháy mắt đã dung nhập vào trong bóng đêm vô hạn, tiêu thất vô ảnh cũng vô tung, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, ma đầu bước vào trong bóng đêm.

Đợi Diệt Thiên rời đi được một lúc, nam nhân vừa hãy còn ngủ trên giường mới mở mắt, thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa lộ tẩy, Lâm Cửu vỗ vỗ ngực, không nghĩ tới mình thế mà lại có thể gạt được Diệt Thiên, nhờ có công dạy dỗ của Diệt Thiên, cũng có y siêng năng tu luyện, lại thêm ma đầu thả lỏng cảnh giác với y nên mới được vậy.

Thoáng cái nhảy phốc xuống giường, Lâm Cửu tuỳ tiện cầm lấy một kiện ngoại y phủ ra ngoài chạy theo ra cửa phòng, cẩn cẩn dực dực đi theo khí tức ma đầu, vừa phải che giấu khí tức của mình.

Diệt Thiên có lẽ sẽ không ngờ tới, hắn dạy Lâm Cửu cách ẩn giấu khí tức và hành tung của mình, người sau lại lần đầu tiên thực chiến đã chọn hắn làm đối tượng, nhờ có sự huấn luyện nghiêm ngặt của Diệt Thiên, Lâm Cửu mới có khả năng ẩn giấu công lực nhất đẳng ngày hôm nay. Cho dù là Đại ma đầu cũng khó lòng phát hiện Lâm Cửu đang đi theo phía sau hắn.

Đã trễ thế này, Diệt Thiên muốn đi đâu nha?

Hơn nữa rõ ràng là có chuyện không muốn cho y biết…

Lâm Cửu khẽ thở dài trong lòng, bởi muốn theo dõi Đại ma đầu đệ nhất thiên hạ này, y nhất đỉnh phải dùng tới một trăm phần trăm tinh thần, không được chút nào qua loa đại khái, y phi thường rõ ràng, chỉ cần y để lộ ra một chút sơ hở là có thể bị Diệt Thiên phát giác ra, lúc này đây không chỉ là thời khắc y kiểm nghiệm khả năng ẩn giấu công lực của mình, mà còn là cơ hội khó có được để chạm đến bí mật của Diệt Thiên.

Y muốn biết Đại ma đầu rốt cuộc đang làm cái gì, vì sao tới tận bây giờ không cho y biết tí ti, bọn họ đều đã thân thiết như vậy, nhưng Diệt Thiên luôn giấu y rất nhiều chuyện.

Nếu Diệt Thiên không nói cho y, vậy y sẽ lặng lẽ theo để xem rõ ngọn nguồn.

Đêm khuya tĩnh mịch, hai bóng đen phi nhanh trong gió, vô thanh vô tức, phảng phất như đã hợp thành một thể với không khí, cho dù là có người đi ngang qua bên cạnh cũng khó mà cảm thấy gì.

Lâm Cửu đuổi theo rất khổ cực, tốc độ của Diệt Thiên thực sự là quá nhanh, mà y thì lại vừa cần dùng tốc độ theo sát lại phải ẩn giấu khí tức của mình nên càng ngày càng tiêu hao thể lực, cũng may nơi Diệt Thiên muốn đi cũng không quá xa, bằng không qua một lúc nữa Lâm Cửu sẽ để mất tung tích của Diệt Thiên, hoặc là lộ ra sơ hở bị Diệt Thiên phát hiện.

Rốt cục ngay tại lúc Lâm Cửu duy trì không nổi thì Diệt Thiên cũng dừng cước bộ, nơi này cũng không xa Dực Châu lắm, trái lại như là vùng trung tâm của Dực Châu, không có bất kì do dự gì, Diệt Thiên trực tiếp lách vào trong đại viện. Lâm Cửu cũng từ từ đi lên, y cẩn cẩn dực dực nhìn bốn phía xung quanh, sau khi đã xác định không có bất luận cái gì giám thị lúc này mới theo đi tới.

Đứng ở trước đại viện Diệt Thiên vừa đi vào, Lâm Cửu đánh giá qua đại viện này, nếu nhìn bên ngoài thì hẳn là phủ đệ của một gia đình phú quý nào đó, không có chỗ nào đặc biệt, bình trụ hô hấp, Lâm Cửu nhẹ nhàng như cơn gió nhảy lên phía trên phòng tìm một góc bí ẩn quan sát đại viện.

Cả một viện to như vậy nhưng không có lấy một bóng người, thậm chí đến một người trông cửa cũng không có, hình như gia đinh trong viện này đều bị phái đi ra ngoài, duy nhất một căn phòng phát ra ánh sáng, hai bóng người in bóng trên cửa sổ, một người trong đó là Diệt Thiên, mà người còn theo theo dáng dấp hình như là một nữ nhân.

Cách xa như vậy căn bản không nghe thấy bọn họ nói gì, Lâm Cửu nhìn xuống một chút phát hiện Diệt Thiên cũng không thiết lập kết giới gì xung quanh.

Phỏng chừng ma đầu đó không dự đoán được lại có người có thể ngay dưới mí mắt hắn chơi trò trốn miêu miêu.

Nếu đã đi tới đây, hiện tại trở về không phải là trắng tay sao? Tuy rằng biết nếu càng đến gần sẽ càng dễ bị Diệt Thiên phát hiện, Lâm Cửu khẽ cắn môi, một lần nữa tập trung tinh thần nhẹ nhàng bay về hướng gian phòng có ánh sáng đáp xuống…

Ánh nến màu cam lập loè cháy, chiếu rọi hai cái đầu của hai người trong gian phòng.

Tấm áo choàng rộng thùng thình che đi khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của ma đầu, chỉ lộ ra mấy sợi tóc bạc nhu thuận rơi trước ngực, dưới ánh sáng nến càng phát ra băng lãnh, ngón tay thon dài cầm chén trà làm bằng sứ men xanh, Diệt Thiên nhấp một ngụm thanh trà.

Ngồi đối diện Diệt Thiên là một nữ tử trẻ tuổi, nữ tử thần thái lãnh đạm, khuôn mặt không thể xưng là tuyệt sắc nhưng cũng có thể xem được, gương mặt trong trẻo, không trang điểm, trên vành tai cũng không đeo khuyên tai trang sức như nữ tử bình thường, nhất là một đôi lông mi hơi hếch lên, dài mà đậm, khiến nữ tử có vẻ anh khí bức người.

“Lúc trước Thanh Đại Nhi đã thất lễ, mong Ma quân đừng trách tội nàng.” Giọng nói của nữ tử này cũng không giống nữ tử bình thường mềm mại tế nhuyễn không kiêu ngạo cũng không siềm nịnh, không cao không thấp, lại lộ ra vẻ kiên cường, “Tất cả đều là do ta đã quá nóng ruột.”

“Ngươi là đang lo lắng ta không giữ chứ tín sao?” Nam nhân dưới tấm áo choàng nhàn nhạt nói, giọng nói bình thản không nghe ra tâm tình, không chờ nữ tử trả lời, Diệt Thiên lại tiếp tục nói: “Ngươi là một người thông minh, nhưng có lúc thông minh quá cũng không phải là chuyện tốt, có một câu nói ngươi đã từng nghe qua chưa, tự tin quá mức so với tự ti lại càng ngu xuẩn.”

“Thông minh ắt bị thông minh hại, lời Ma quân nói ta đều nhớ kĩ.” Nữ tử lộ ra nụ cười ôn hoà, tự mình đứng dậy giúp nam nhân rót trà, “Nói cho cùng ta cũng chỉ là giới nữ lưu, người ngoài nào biết lòng ta chua sót a? Cấp bách và bất an trong lòng, chắc hẳn Ma quân có thể lí giải, hôm nay có một lời của ma quân, tiểu nữ an tâm rồi.”

Nữ tử ngồi xuống, vẫn duy trì nụ cười trên mặt, hào phóng không uý kị nhìn thẳng vào nam nhân nói: “Chỉ hy vọng ngu dốt của ta không ảnh hưởng đến sự tín nhiệm của Ma quân, cũng không ảnh hưởng đến hợp tác của chúng ta.”

“Sau này nếu không có chuyện thì đừng tới tìm ta, ngươi chỉ cần nghe theo lệnh ta là được rồi.” Diệt Thiên vẫn duy trì thái độ không lạnh không nhạt nói, nhưng mà cường thế và chủ đạo trong lời nói lại thể hiện thái độ quả quyết.

Nữ tử nghe xong Diệt Thiên nói mỉm cười gật đầu, bàn tay giấu dưới bàn nhẹ nhàng siết chặt: “Ta đương nhiên sẽ…”

Ngay khi nữ tử vừa nói chuyện, động tác của Diệt Thiên đã cắt đứt lời nàng, Đại ma đầu vẫn an ổn ngòi bên bàn không hề báo trước bỗng nhiên tay trái duỗi ra, nương theo khí thế mạnh mẽ mái nhà bị phá “rầm” một tiếng phá tan sự yên tĩnh trong đêm, nữ tử kinh ngạc vừa nhìn, lại phát hiện từ trên nóc nhà ngã xuống một người, lẽ nào vừa rồi có người nghe lén bọn họ nói chuyện sao, người này sao có thể tránh được tầm mắt của ma đầu đối diện?

Mà nàng, lại không hề phát hiện.

Ngay lúc Diệt Thiên phát hiện nóc nhà có dị dạng, Đại ma đầu thuận tay một trảo, nam nhân trên nóc nhà trực tiếp bị một cỗ khí thế tử vong nắm lấy yết hầu, theo đống gạch nói vỡ vụn rơi xuống, trực tiếp rơi thẳng lên bàn, yết hầu bị Diệt Thiên gắt gao chế trụ, chỉ cần ấn thêm một chút, mệnh của người này sẽ lập tức bị bóp chết.

Tuy rằng biết sớm muộn cũng sẽ bị Diệt Thiên phát giác, nhưng Lâm Cửu không nghĩ tới động tác của Diệt Thiên lại bất ngờ như vậy, khiến y không có cơ hội phản kháng, từ trên nóc nhà té xuống Lâm Cửu đã cảm nhận được một cỗ khí tức tử vong vô hình quanh quẩn ở cổ y, khiến y ngay cả một tiếng rên cũng không cách nào kêu ra.

Sợ hãi… khi y cảm nhận được khí tức tử vong tuỳ thời có thể lấy mạng y, trong nháy mắt Lâm Cửu đã bị cỗ khí tức đó chấn động đến run rẩy cả người, cảm giác sợ hãi phát ra từ nội tâm, toàn bộ thân thể như lọt vào một hố băng sâu không thấy đáy, cảm giác tuyệt vọng vô cùng vô tận cùng với lạnh giá tràn ngập.

Chưa bao giờ như vậy, cảm thấy khó chịu, sợ hãi như vậy, sợ như muốn chết.

Cát sỏi rơi xuống, tro bụi tung bay, ngón tay của ma đầu sáp lên yết hầu nam nhân, chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức người nọ sẽ lập tức chết, ma đầu đạm nhiên lãnh khốc nhưng lại không nghĩ tới người ngã xuống cư nhiên lại là nam tử hắn vô cùng quen thuộc, người nọ bị khí thế của ma áp không còn sức phản kháng, giống như một chú chim non bị ép không thở nổi.

Mặc dù mình là cực thánh chi thể nghìn năm khó gặp, nhưng đối với khí thế không hề che giấu của ma đầu có thể trong nháy mắt biến thành tro tàn hư vô quả thực chỉ như một cành hoa nho nhỏ đập vào ngọn núi lớn chẳng thể tạo được bất luận ảnh hường gì.

“Ách…” Khó khăn thở hổn hển, Lâm Cửu tựa hồ còn chưa hồi phục lại sau sự hoảng sợ vừa rồi, lúc thấy rõ người, Diệt Thiên nhanh chóng buông lỏng ngón tay đặt trên yết hầu của Lâm Cửu ra, trực tiếp ôm lấy người đang nằm trên bàn xoay người rời khỏi gian phòng.

Nhìn ma đầu đột nhiên rời đi, nữ tử không lên tiếng ngăn cản, nàng cúi đầu nhìn một đống hỗn độn trên bàn, nhớ lại chuyện vừa xảy ra tựa hồ có chút đăm chiêu, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cái bàn lộn xộn, nữ tử tự lẩm bẩm một mình: “Lẽ nào những lời Thanh Đại Nhi nói đều là thật, nhưng Thanh Đại Nhi không nói người nọ biết võ công, ha ha, thực là không thể tưởng tượng nổi, ma đầu đó thế mà lại có người để coi trọng sao, chỉ là không biết phân lượng người nọ trong lòng ma đầu nặng bao nhiêu.”

Ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa miệng chén, khoé miệng nữ tử khẽ cong lên: “Gọi là Lâm Cửu sao?”
Bình Luận (0)
Comment