Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 117

“Khụ khụ khụ…” Lúc Diệt Thiên buông bày tay bóp yết hầu ra, Lâm Cửu bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, giống như từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, được kéo ra khỏi biển rộng khiến y không thể thở nổi, sự sợ hãi như ăn mòn trái tim y vừa nãy vẫn chưa tiêu tán hoàn toàn, mặc dù Lâm Cửu không muốn để mình biểu hiện ra nhu nhược như vậy, nhưng vẫn nhịn không được run lên bần bật.

Sau khi ngã từ trên nóc nhà xuống đã xảy ra chuyện gì y cũng không biết, từng ngụm từng ngụm thở dốc, nắm chặt lấy thứ gì có thể nắm được bên cạnh, đến tận lúc phía sau lưng chạm tới một bức tường y mới có chút phản ứng lại, còn chưa kịp mở mắt ra xem đã xảy ra chuyện gì thì lại cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm lại, một phiến lạnh lẽo mềm mại lấp kín lấy cái miệng đang thở dốc của y.

“Ngô… ngô… ” Hai tay nắm chặt lấy bờ vai đối phương, muốn nỗ lực đẩy người đang áp trụ y ra, nhưng tựa hồ chẳng có hiệu quả gì, bức tường có chút lạnh lẽo, dưới sự xâm chiếm cường thế của đối phương Lâm Cửu trái lại cảm thấy không khó chịu như vừa rồi, đầu óc cũng dần dần thanh tỉnh một ít, chí ít biết người lúc này áp y lên tường là Diệt Thiên.

“Ha… ha…” Rốt cuộc cũng có thể thở, Lâm Cửu giống như con cá chìm trong nước từng ngụm từng ngụm thở phì phò, “Khụ khụ… ân…” do kịch liệt ho khan mà viền mắt có chút ươn ướt dần dần rõ ràng lên, Lâm Cửu cố gắng ngẩng đầu nhìn Diệt Thiên, khuôn mặt hắn lạnh lùng, trong con ngươi sâu thẳm không thấy đáy rõ ràng nhiễm một tia tức giận nhàn nhạt, cực mỏng, nhưng cũng cực liệt. Đại ma đầu sinh khí, là bởi vì mình lén theo dõi hắn sao?

Nghi vấn trong lòng Lâm Cửu còn chưa kịp nói ra miệng, vào thời khắc này lại càng không có cách nào nói ra, ma đầu dường như không muốn cho Lâm Cửu một chút thời gian để thở dốc, trong ngõ nhỏ gió lạnh thổi qua không một bóng người, Lâm Cửu lại vẫn cảm thấy một chút quẫn bách khó có thể chịu được, đại ma đầu đang kéo xé quần y.

Lâm Cửu hiểu rất rõ chuyện Diệt Thiên muốn làm tiếp theo là gì, y cũng không bài xích cùng Diệt Thiên làm loại chuyện này, thậm chí y còn thích mỗi lúc được ở cùng một chỗ với Diệt Thiên, chỉ là y chưa từng có thói quen ngay tại trong ngõ nhỏ này, trong ngõ nhỏ mà tuỳ thời đều có thể có người xuất hiện, trong ngõ nhỏ mà có thể sẽ bị người ta nghe thấy một vài thanh âm.

Nhẹ nhàng đẩy Diệt Thiên, Lâm Cửu biểu thị sự chống cự trong lòng y, chỉ là đại ma đầu đã trực tiếp kéo quần của Lâm Cửu xuống, nương theo cơn gió đêm phất qua bên hông, Lâm Cửu ngửa đầu kêu rên một tiếng, hai tay nắm chặt lấy bờ vai Diệt Thiên. Động tác trực tiếp mà lại cường liệt buộc y đụng phải bức tường phía sau phát sinh một âm thanh ám muội.

Điên cuồng, Lâm Cửu chưa từng nghĩ tới y có thể từ trên người Diệt Thiên nhìn thấy hai chữ —— điên cuồng.

Ma mà bị điên sẽ có bộ dáng như thế nào? Là cặp mắt như trăng sáng bị nhuộm đỏ, là ma mị cuồn cuộn không ngừng, là sự cực hạn như muốn lấy mạng người…

Không say mê không phải người sống, cực hạn của ma đầu, chấp niệm của ma đầu, giống như một thanh kiếm hai lưỡi sắc bén cứa lên thân thể y cùng hắn, không phải không có ái dục, mà là ái dục quá mức điên cuồng, chỉ sợ một lòng nỗ lực cố gắng mà lại không nhận được hồi báo, càng sợ một ngày bản thân lại thành ma thành điên, nếm qua tư vị ái dục, lại hãm sâu không thể thoát ra.

Lâm Cửu biết, Diệt Thiên sinh khí, ma đầu này đang dùng phương thức của mình để biểu đạt sự bất mãn cùng tức giận.

Tức giận như lửa, tại màn đêm thanh lãnh thiêu đốt cả thể xác và tinh thần Lâm Cửu, cảm giác áp bách va chạm cơ hồ như chàng nát thân thể y, nhiều lần đè lên y, áp bách y, khiến y không thể hô hấp, khiến y đến ngay cả cơ hội thở dốc cầu cứu cũng mất đi hầu như không còn, chỉ có thể tại bóng đêm nắm chặt lấy bờ vai đối phương, thừa thụ một lần lại một lần xâm chiếm.

Tức giận như nước, nhấn chìm thế giới của Lâm Cửu, ngước mắt nhìn xa vĩnh viễn đều là đáy biển mơ hồ không rõ, y không thấy rõ dáng điệu của Diệt Thiên, nhưng lại có thể chân chân thiết thiết cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của đối phương, y muốn thấy rõ thần sắc đối phương, thế nhưng thuỷ chung không cách nào chạm đến, mặc dù biết đối phương đang tức giận, nhưng Lâm Cửu trước sau vẫn không biết Diệt Thiên rốt cuộc tức giận cái gì.

Là giận y không nên xen vào chuyện của người khác, hay là giận y tự ý theo dõi nhìn thấy nghe thấy chuyện y không nên biết?

Rất nhiều nghi vấn mà không thể hỏi ra miệng, thì làm sao có thể nhận được đáp án để giải thích nghi hoặc của y?

Hoan ái triền miên đau đớn như là từng sợi dây mây, quấn chặt lấy thân thể, càng giãy dụa, lại càng hãm sâu, là đau nhức hay sung sướng đều đã không còn ranh giới phân chia, theo ngay từ đầu mờ mịt vô thố dần dần bị dục vọng như nước biển nhấn chìm, nghi hoặc gì, đáp án gì đều tạm thời bị quẳng ra sau đầu.

Va chạm đến từ chính thân thể mình không chỉ nghiền nát trái tim Lâm Cửu, cũng sâu sắc kích thích trái tim y, mâu thuẫn mà lại không cách nào buông tha, giống như dây mây cuốn lấy tay y, chân y, cũng tê dại trái tim y.

Một khắc trước còn cảm thấy thẹn thùng giờ đã chẳng còn tăm tích, đêm khuya trong ngõ nhỏ thì đã làm sao, y đã quên rồi, bị ma đầu này cường chế xâm chiếm mà hỗn loạn đầu óc.

Đong đưa thân thể chốc chốc lại truyền đến kích thích khiến y phát cuồng, chốc chốc lại khiến y cơ hồ hít thở không thông, từ trước đến nay, y từ trước đến nay vẫn luôn tự nhận là người lí trí giờ khắc này lại phát hiện lí trí của người yếu đuối không chịu nổi, chỉ cần ma đầu nhẹ nhàng câu dẫn, y lại không cách nào chống đỡ được.

Hai tay gắt gao nắm chặt vai nam nhân trước mặt, Lâm Cửu chỉ cắn chặt răng, kịch liệt ở phía sau thở dốc, tiểu phúc ngẩng đầu cao cao, thân thể buộc chặt như dây cung kéo căng trên chiến trường, cứ như tuỳ thời đều có thể đứt gãy vậy.

Mây đen bồng bềnh trôi, thỉnh thoảng lộ ra một góc trăng khuyết, không đợi ánh sáng trải rộng mặt đất đã lại chìm vào hôn ám.

“Ngô… ngô…” Trong đầu trống rỗng, giống như bị sóng cả xô vào đưa lên đỉnh rồi lại bỗng nhiên nhấn xuống, Lâm Cửu chậm rãi từ trên vách tường trượt xuống, nhẹ nhàng dựa vào lòng ma đầu phía trước, vùi đầu vào cần cổ đối phương phì phì thở dốc, dư vị chưa tiêu thất vẫn đang tràn ngập bên ngoài thân thể y, chỉ cần đối phương có một chút đụng chạm nho nhỏ thân thể sẽ lập tức như bị điện giật khẽ run rẩy. Đêm nay đến tột cùng dài bao nhiêu a?

Khi Lâm Cửu nỗ lực từ trong lòng Diệt Thiên ngẩng đầu lên, y mới phát hiện không biết từ lúc nào bọn họ đã trở về viện tử ban đầu, cái quần mặc ở phía dưới chẳng biết đã đi nơi nào, trường sam đơn bặc miễn cưỡng che phủ cơ thể vừa trải qua hoan ái, bàn tay ma đầu lại một lần nữa qua trường sam xoa xoa thân thể y, Lâm Cửu nằm úp sấp trên giường mệt mỏi khẽ nhíu nhíu mày, hai tay cầm chặt tấm đệm dưới thân kêu lên một tiếng đau đớn, nước mắt thoáng cái tràn ra.

“Không muốn nữa… đủ rồi… a!”

Cảm giác xâm chiếm kịch liệt từ phía sau truyền đến trong nháy mắt từ cột sống lan khắp thân thể tứ chi, đầu vùi sâu vào tấm đệm nhẹ nhàng cọ xát nương theo tiếng lắc lư “kẽo kẹt” của chiếc giường, Lâm Cửu lại một lần nữa bị nhấn chìm trong biển rộng vô bờ, thân thể như lá bèo lay động theo gió, tại sóng biển từng tầng từng tầng hết đợt này đến đợt khác khiến nước biển thẩm thấu cào cơ thể y.

Ma đầu này muốn ở trên giường giết y phải không, hay là muốn ăn sạch cả người y đến một mảnh xương cũng không chừa.

Nam tử chưa bao giờ trải qua vận động kịch liệt điên cuồng như vậy một cơn xấu hổ buồn bực cùng vô lực không hiểu tràn ra, ở trước Diệt Thiên y đúng là không hề có sức phản kháng như vậy, mặc dù từ trước y vẫn đều biết rằng trong quan hệ giữa bọn họ y thuỷ chung đều bị vây phía dưới, nhưng hành động giận dữ của Diệt Thiên hôm nay càng khiến Lâm Cửu triệt để nhận ra một sự thực, có chút bất đắc dĩ, cũng có chút xót xa nhàn nhạt.

Thân là một người nam nhân, một người nam nhân bình thường, nhưng yêu phải một người cùng giới tính, lại còn là đại ma đầu địch nhân của thế gian, cam nguyện thư phục dưới thân người khác không có nghĩa y đã quên bản tính của mình, cho dù y cam tâm tình nguyện bị ma ôm, nhưng chung quy y vẫn là một nam nhân có lòng tự trọng.

Mà Lâm Cửu lúc này không hề có sức phản kháng, dễ dàng bị Diệt Thiên ép thừa hoan có một loại chua xót buồn khổ không thể nói rõ, y không muốn hoàn toàn bị áp bách khống chế đơn phương như vậy, lại càng không muốn mình giống như một dâm phụ bán đứng thân thể không muốn tiếp nhận tình dục rồi lại vô sỉ mà chìm đắm trong đó.

Hai tay nắm chặt lấy tấm đệm, nam nhân nằm sấp trên giường khẽ cắn chặt răng cuộn thân lại đối mặt với ma đầu ở phía trên, Lâm Cửu muốn nhìn Diệt Thiên, muốn dùng hai tay ôm đối phương, muốn chân chính cùng đối phương hoan ái, mà không phải không nhìn thấy dáng dấp đối phương như vậy, không đụng được thân thể đối phương, trong một mảnh đen kịt thừa nhận tình dục, điều này khiến cho Lâm Cửu càng thêm mờ mịt vô thố.

Càm giác này giống như có một người xa lạ ôm lấy y xâm chiếm y, cảm giác sợ hãi đè ép ngực y đến khó chịu, có lúc y không biết nam nhân đang xâm chiếm y rốt cuộc là ai, thật là Diệt Thiên sao? Thật là tên ma đầu kia sao? Hay lại là một người nào khác? Dù sao… ngay từ đầu y chưa từng nhìn thấy tỉ mỉ rõ ràng dáng dấp đối phương.

Nỗi nghi hoặc không hiểu mà dâng lên giống như một ngọn lửa nho nhỏ, chỉ cần một cơn gió nhẹ là có thể hoá thành biển lửa thiêu đốt khắp nơi, Lâm Cửu dãy dụa muốn trở mình, chỉ là nam nhân phía sau vẫn thuỷ chung áp chế y, mỗi một lần y muốn đứng dậy đều bị đẩy ngã trở lại giường vô lực không thể xoay người.

“Diệt Thiên… ngô…”

Nhẹ giọng gọi tên đối phương, nhưng không biết do thanh âm của y quá nhỏ, hay là mỗi lần thanh âm xuất ra khỏi miệng đều bị chàng nát, nam nhân phía sau vẫn thuỷ chung không lên tiếng trả lời y.

Y không muốn, y không muốn như vậy, nếu như đây là nghiêm phạt thì cũng đủ rồi, y không muốn đưa lưng về phía đối phương, y không nhìn thấy người ôm mình là ai, y cũng không nghe thấy thanh âm của đối phương, y thậm chí còn không biết đối phương là ai.

Với chuyện hoàn toàn xa lạ với thế giới, với việc gặp mặt người nhà nhưng không hề có cảm tình, dủ loại uỷ khuất, nghi hoặc sợ hãi… đan xen vào nhau áp đảo một cọng rơm rạ cuối cùng, rốt cuộc cũng khiến Lâm Cửu muốn thoả hiệp, thất bại, ngã xuống, không thể chịu đựng nổi mà bật khóc.

“Diệt Thiên…”
Bình Luận (0)
Comment