Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 217

“Ngươi tên là Ngọc Nhi đúng không?” Lâm Cửu ngồi trên ghế, một nha đầu nhu thuận cúi đầu quỳ phía trước y, nghe Lâm Cửu hỏi, Ngọc Nhi vội vàng quỳ xuống, nơm nớp lo sợ đáp: “Thưa đúng vậy, công tử, từ giờ trở đi Ngọc Nhi chính là người của ngài, ngài muốn Ngọc Nhi làm gì, Ngọc Nhi sẽ làm cái đó.”

Ngọc Nhi cúi đầu, hai tay túm chặt góc áo, lúc nàng vừa vào đã len lén liếc nhìn vị công tử này, cô nương độ tuổi này có người nào lòng không hoài xuân? Lần đầu thấy một vị công tử nho nhã tuấn mĩ như vậy, trong lòng sớm đã khẩn trương lại âm thầm mang theo vài phần vui sướng.

“Đứng lên đi, ở trước mặt ta không cần phải quỳ.” Lâm Cửu nói.

Đầu Ngọc Nhi càng cúi thấp, giọng run run nói: “Công tử, Ngọc Nhi đã làm sai điều gì rồi sao?”

Cô nương này…Lâm Cửu không khỏi lắc đầu cười khổ, ôn nhu nói: “Ngươi sai ở chỗ quỳ trước mặt ta, nhanh đứng lên đi, ta không thích quỳ trước người khác càng không thích người khác quỳ lạy ta, ngươi còn quỳ như vậy nữa, là muốn để ta quỳ xuống cùng ngươi sao?”

Bị câu nói của Lâm Cửu doạ Ngọc Nhi vội vã đứng lên, để Lâm Cửu quỳ cùng với nàng? Ngọc Nhi thiếu chút nữa bị doạ vỡ mật, bộ dáng như sắp khóc đến nơi: “Nô tì không dám, nô tì không dám!”

“Được rồi, bộ dạng của ta đáng sợ như vậy sao? Xem ngươi sợ kìa.” Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Lâm Cửu thấy cô nương này không giống như là giả vờ khẩn trương, trong lòng không khỏi tăng thêm ít thiện cảm, trước đây y cũng từng có một nha hoàn tên Tư Tư, từ lúc ra khỏi Hoàng Phủ Đế Quốc y đã giao Tư Tư cho người nhà chiếu cố, không biết nha đầu đó giờ này đã kết hôn lập gia đình hay chưa.

Không biết thân nhân có sống tốt hay không?

Hoàng Phủ Đế Quốc không có Hoàng Phủ Thiên Niên, có thái bình hay không?

Lâm Cửu thở dài, Hoàng Phủ Thiên Niên kia và Hoa Tư bọn họ cũng quá ngốc nghếch, sao lại chạy tới địa bàn của Diệt Thiên để đánh nhau với hắn, cần phải biết rằng từ lúc trước bọn họ đã không thể đánh lại Diệt Thiên, huống chi bây giờ Diệt Thiên đã tu luyện ở địa ngục cả nghìn năm.

Thế gian này, không có cách nào để áp chế Diệt Thiên sao? Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thế gian này khẳng định là có phương pháp áp chế được Diệt Thiên mới đúng, nhưng vấn đề hiện tại là bọn họ chưa tìm được phương pháp hay.

Lâm Cửu nghĩ có chút đau đầu, miễn đi, lúc này có lẽ chưa cần nghĩ làm thế nào để đối phó Diệt Thiên mà nên suy tính cẩn thận cứu mấy người Hoàng Phủ Thiên Niên ra thế nào đã, nước không thể một ngày không có vua, Hoàng Phủ Đế Quốc thiếu Hoàng Phủ Thiên Niên không biết sẽ loạn thành cái dạng gì đây.

Về phần Tây Sa Thương Hải, Lâm Cửu cũng đành chịu, chung quy không thể để y xuống địa ngục cứu người nọ ra, chỉ mong Tây Sa Thương Hải đừng xảy ra chuyện lớn gì là được, tuy rằng người nọ đáng ghét, nhưng Lâm Cửu cũng không hận Tây Sa Thương Hải đến nỗi muốn chí đối phương vào chỗ chết.

Hôm nay từ sa mạc Tây Bắc đi ra, Lâm Cửu tin tưởng cá tính của Diệt Thiên hẳn là sẽ không chém giết không kiêng nể gì như ở trong Đại Tây Bắc, bằng không Diệt Thiên cũng đã không đi tới Bắc Quốc, mà trực tiếp khống chế hắc long tàn sát thiên hạ rồi.

Đại ma đầu kia cũng không phải thực sự muốn huỷ diệt toàn bộ thế giới này, càng không giống một nghìn năm trước không có hăng hái với việc nắm quyền hành thế giới trong tay.

Chỉ là rốt cuộc Diệt Thiên muốn dùng biện pháp gì để từng bước một ngầm chiếm thế giới này chứ? Hôm nay ngoại trừ Trung Thiên Quốc và Bắc Quốc ra, Tây Sa Thương Ưng Quốc và Hoàng Phủ Đế Quốc đều là rắn mất đầu, Bắc Quốc đã nằm dưới sự khống chế của Diệt Thiên, Trung Thiên Quốc không có Hoa Tư, nhưng lại có một nữ nhân điên khùng sớm đã giá đáo tới Trung Thiên Quốc được hơn một năm – Hoàng Phủ Thiên Hạ.

Thế cục này, thật là khiến người ta tuyệt vọng.

Đột nhiên cảm thấy một cỗ khí tức lạnh lẽo quen thuộc, Lâm Cửu đang mải mê suy nghĩ quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, nhìn thấy một nam tử thon dài nho nhã mái tóc màu bạc, nếu không phải Lâm Cửu biết người trước mắt là Diệt Thiên, y còn tưởng rằng một vị đại thần tiên nào đó của tiên hiệp điện đã chạy tới đây.

Sao Diệt Thiên lại cải trang thành dáng dấp của Tiếu Thiên?

“Ả là ai?” Đứng ở cửa, ma đầu lãnh đạm nhìn Ngọc Nhi trong phòng, ánh mắt băng lãnh khiến Ngọc Nhi nhịn không được quỳ xuống, tiểu cô nương đâu chịu nổi cái nhìn chằm chằm của đại ma đầu, lúc này sớm đã bị doạ đến run cũng không dám.

“Nha hoàn.” Lâm Cửu đứng lên, đi tới bên cạnh Ngọc Nhi vỗ nhè nhẹ lên tiểu cô nương, nhẹ giọng nói, “Ở đây không còn chuyện của ngươi nữa, xuống phía dưới đi.”

Thấy Ngọc Nhi không phản ứng, Lâm Cửu hướng về Diệt Thiên nói: “Chỉ là một tiểu nha đầu, ngươi muốn hù chết nàng phải không?”

Diệt Thiên đi vào phòng nhường đường ra, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống thu liễm lại khí tức của hắn, Lâm Cửu vội vàng đưa Ngọc Nhi ra ngoài cửa, y thiếu chút nữa quên mất, giờ đây y đã là một người bình thường, nhưng không biết có phải vì quá mức “quen thuộc” với Diệt Thiên hay không, nên từ trước tới nay y chưa từng có bất cứ cảm giác sợ hãi nào với Diệt Thiên cả, lại quên mất những người khác không có phần trấn định này như y.

Lâm Cửu về phòng, nhìn thấy Diệt Thiên đang ngồi uống rượu bèn ngồi xuống đối diện với ma đầu, vừa mới vươn tay định định rót cho mình một chén rượu đã bị Diệt Thiên nhìn chòng chọc.

“Thân thể không tốt, không nên uống rượu.” Diệt Thiên kéo bầu rượu về phía mình, theo đó đẩy ấm trà xanh cho Lâm Cửu.

“Đa tạ quan tâm.” Lãnh đạm nói câu, Lâm Cửu cố ý nói một tiếng “Cảm tạ”. Bệnh ho của y đã đỡ không ít, công chính là nhờ Diệt Thiên mỗi đêm sau khi tiêu dao khoái hoạt xong không quên độ khí cho y, chân khí đại ma đầu lúc nào cũng tốt, hồn hậu mà dịu dàng, thấm từng tý vào lá phổi bị thương của Lâm Cửu.

Ho khan đã tốt hơn rất nhiều, thân thể thì còn cần từ từ điều dưỡng, không thể nóng vội.

Chẳng qua Lâm Cửu cũng sẽ không trấn định cảm tạ Diệt Thiên, y thành cái bộ dáng nửa sống nửa chết này không phải đều là nhờ công Diệt Thiên tạo thành sao.

Nghe ý mỉa mai trong câu nói của Lâm Cửu, Diệt Thiên sớm đã tập mãi thành quen, theo ma đầu thấy, những lời này chỉ là Lâm Cửu đang cằn nhằn oán trách mà thôi, còn hơn là buồn bực mà sinh bệnh, bây giờ Diệt Thiên cũng không còn quan tâm xem Lâm Cửu liệu có khôi phục kí ức hay không, cũng mặc kệ nam nhân này rốt cuộc là Lâm Cửu hay Chí Thiện, với hắn mà nói, không có gì khác nhau.

Ngẩng đầu thấy Lâm Cửu đang cầm chén trà uống, Diệt Thiên khinh đạm nói: “Bảy ngày sau theo ta tới Trung Thiên Quốc, thân phận của ngươi vẫn là sư đệ Lâm Cửu của ta như trước, cái gì nên nói cái gì không trong lòng ngươi tự hiểu rõ.”

“Biết rồi, dù ta có nói cho khắp thiên hạ chuyện ngươi là đại ma đầu Diệt Thiên, sợ rằng cũng chẳng có ai tin ta, bọn họ chỉ biết nói ta vong ân phụ nghĩa, điên rồ, chỉ là một tên tiểu bạch kiểm dựa vào khuôn mặt để kiếm ăn mà thôi.” Thoải mái như thường đàm luận, Lâm Cửu đặt chén trà xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chén rượu của Diệt Thiên nói: “Trước đây không phải ngươi thích uống trà sao?”

Nâng chén rượu lên, Diệt Thiên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Trà, là mùi thơm mát thanh đạm.

Rượu, là vị nồng như kim châm.

Rượu thơm nồng theo môi lưỡi chảy xuống yết hầu, một cảm giác đau đớn nóng rát, Diệt Thiên lắc lắc chén rượu trống không về phía Lâm Cửu: “Muốn uống không?”

“Uống a.” Vừa rồi không cho ta uống, hiện tại, lại muốn để ta đến uống rượu cùng ngươi, phần tâm tình này của Diệt Thiên, Lâm Cửu phảng phất như có thể từ trong không khí tràn ngập hương rượu nhàn nhạt này cảm nhận được chút ít.

Diệt Thiên rót rượu cho Lâm Cửu, một chén đầy tràn, Lâm Cửu từ trong tay Diệt Thiên cầm lấy chén rượu, ngửa đầu học ma đầu uống một hơi cạn sạch, y không quen uống rượu, rượu này thực sự quá cay, uống quá nhanh quá mạnh, thoáng cái bị sặc đến nước mắt cũng tuôn ra, Lâm Cửu vẫn còn nâng rượu lên muốn uống hết.

“Ha ha…” xoa xoa khoé mắt bị sặc mà tuôn lệ, Lâm Cửu quệt mũi nở nụ cười: “Cho ta thêm chén nữa.”

Diệt Thiên lại giúp nam nhân rót một chén rượu, nhìn Lâm Cửu đổ vào miệng như uống nước, một chén lại một chén, Diệt Thiên không hề chạm vào cái chén của mình, chỉ liên tục sau mỗi câu “lại thêm một chén” của Lâm Cửu rót rượu cho nam nhân, đến tận khi bầu rượu đầy nhìn thấy đáy, mà Lâm Cửu cũng đã say đến mặt đỏ ửng.

Có người say thì nói nhảm linh tinh, có người say thì điên điên khùng khùng, Lâm Cửu say lại cực kì nhu thuận, ghé vào bàn như con mèo nhẹ nhàng hô hấp, ánh mắt nửa híp như ngủ như tỉnh.

Diệt Thiên ngồi trước bàn nhìn nam nhân, sau khi lẳng lặng nhìn một lúc, Diệt Thiên nâng tay lên, duỗi về phía Lâm Cửu, đặt lên mái tóc nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve, lại nhẹ nhàng trượt tới gương mặt nam nhân.

Có lẽ là do uống rượu nên có chút nóng nực khó chịu, trong mơ hồ Lâm Cửu cọ cọ theo cái lành lạnh trên đôi má.

Lòng bàn tay ngưa ngứa, Diệt Thiên xoa xoa đôi má nam nhân, xúc cảm không tốt như trước đây nữa, chiếc cằm thon gầy càng khiến Diệt Thiên có loại cảm khác khó chịu như bị kim châm vào tay.

Đứng dậy vòng qua bàn, Diệt Thiên đi tới bên cạnh Lâm Cửu, khom lưng, ôm ngang nam nhân bế lên, đi đến bên giường.

Lâm Cửu còn chưa say đến mức một chút ý thức cũng không có, y mơ hồ cảm giác mình được bế lên, bị đặt lên chiếc giường mềm mại, bị cởi y phục, bị một vòng tay ấm áp ôm lấy.

“Ngô ——” Nột tiếng rên khẽ, nhịn không được tuôn ra khoé miệng.





Thanh âm ái muội và kiều diễm trong phòng thỉnh thoảng lại vẳng ra ngoài, gián đoạn, hoặc nhanh hoặc chậm, có lúc lên cao, lúc lại trầm thấp, quấy nhiễu đến tâm Ngọc Nhi ngoài cửa phòng.

Cúi đầu siết chặt chiếc khăn trong tay, trên mặt Ngọc Nhi phiếm hồng.

Chuyện giữa nam nhân với nam nhân như vậy nàng cũng đã nghe người ta nói qua, nhưng chưa bao giờ nghe được rõ ràng thế này, nghĩ đến hai nam nhân trong phòng, trái tim Ngọc Nhi nhịn không được đập “bang bang bang” dồn dập, trong lòng âm thâm nói: sao nam tử tóc bạc đó lại đáng sợ như vậy chứ? Cũng không biết Lâm công tử bị biến thành bộ dạng gì rồi.

Thế nhưng bên tai rất nhiều lúc lại vang lên tiếng ân ân kiều diễm của Lâm Cửu, Ngọc Nhi không khỏi suy nghĩ miên man, lẽ nào Lâm công tử thấy rất thoải mái sao?

Cùng nam nhân như vậy thực sự sẽ thoải mái sao? Còn thoải mái hơn cả cùng nữ tử?

Thanh âm trong phòng dần dần ngừng lại, một khoảng an tĩnh cửa đột nhiên “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, Ngọc Nhi cuống quít vội vàng quỳ rạp trên mặt đất cúi đầu xuống, liền thấy một đôi giày trắng đứng trước mặt nàng, thanh âm băng lãnh như một chậu nước mưa trộn hoà lẫn với băng tuyết, khiến người ta cảm thấy lạnh buốt.

“Đi vào chiếu cố y cẩn thận.”

“Vâng.”

Ngọc Nhi vừa chớp mắt cái, nam tử ngân phát kia đã không thấy đâu.

Nàng khẽ bước vào phòng, châm đèn, Lâm Cửu đang nằm nghiêm chỉnh trên giường, nam nhân đó sớm đã chìm đắm vào giấc mộng bất tỉnh nhân sự, y phục được mặc cẩn thận, giường cũng vô cùng sạch sẽ gọn gàng, đã có người sửa sang sạch sẽ trước khi Ngọc Nhi tiến vào, trong lòng Ngọc Nhi lặng một chút, vẫn mãi không thể liên tưởng nam nhân tóc trắng kia với một người sẽ phục vụ cho người khác.

Ngọc Nhi lùi sang một bên đang chuẩn bị buông mành xuống, đột nhiên hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh, một bóng người từ phía sau nữ tử đi ra, mang theo nụ cười nhìn Lâm Cửu đang nằm trên giường.
Bình Luận (0)
Comment