Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 218

Mềm mềm, lại tròn tròn.

Mơ mơ màng màng trong giấc mộng ngọt ngào, đến khí lực để mở mí mắt ra Lâm Cửu cũng không có, chỉ cảm thấy mệt mỏi rất mệt mỏi, cứ như tối hôm qua cả người bị ép khô vậy, sao lại mệt thế này chứ? Mệt đến mức còn xuất hiện cả ảo giác, cho nên mới cảm thấy như mình đang nằm sấp trên người một nữ tử mềm mại, nam nhân thì sẽ không thể mềm như vậy.

Chắc lại là mộng đi, thật mệt.

“A ——”

Trong không khí đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết của nữ tử, như kim châm vào màng tai Lâm Cửu, còn chưa chờ Lâm Cửu kịp mở mí mắt nặng nề ra, y liền cảm thấy vật mềm mại dưới thân mình bị người khác lấy mất, mất đi chống đỡ, Lâm Cửu cũng thuận thế lăn một vòng trên giường, nam nhân lập tức tỉnh lại.

Quỷ tha ma bắt đây không phải mộng.

“Chờ chút, dừng tay!” Vừa mở mắt ra, Lâm Cửu đã thấy nữ tử tóc tai bù xù bị Diệt Thiên siết chặt cổ nhấc lên giữa không trung, Lâm Cửu quan sát kĩ, nữ tử kia cư nhiên lại là Ngọc Nhi.

Giãy dụa lung tung trên không, trên mặt Ngọc Nhi tràn đầy kinh hoảng, cảm giác ngạt thở không thể hô hấp khiến khuôn mặt nữ tử trông dữ tợn như miếng gan lợn.

Diệt Thiên lạnh lùng nhìn Lâm Cửu quần áo xộc xệch trên giường, khoé mắt khẽ giật giật, tiện tay quăng nữ tử đang bị hắn bóp cổ ra ngoài, sau một trận âm thanh va chạm như sét đánh, Ngọc Nhi không biết sống chết nằm soài trong một góc phòng không nhúc nhích, mà Diệt Thiên chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Cửu, đáy mắt cất giấu tức giận không thể che đậy.

“Ngươi điên rồi à?! Nàng chỉ là một tiểu cô nương!” Thấy Diệt Thiên ném Ngọc Nhi ra ngoài như ném rác, Lâm Cửu lập tức nổi giận, rống lên với Diệt Thiên.

Lâm Cửu không biết rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì, vì sao hôm nay y vừa mở mắt ra đã thấy Ngọc Nhi bị Diệt Thiên bóp cổ, vì sao tình hình hiện tại thoạt nhìn như y và Ngọc Nhi hôm qua đã làm chuyện gì đó không nên làm.

Có lẽ thắc mắc của Diệt Thiên cũng như vậy, vì sao hắn vừa tiến vào liền thấy Lâm Cửu ấy vậy mà lại cùng một nữ nhân nằm trên giường.

Diệt Thiên trầm mặt không nói gì, lại đột nhiên tiến đến chế trụ yết hầu Lâm Cửu, Lâm Cửu có thể cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo của Diệt Thiên đang bấm lên huyết quản trên cổ mình, chỉ cần ma đầu này nhẹ nhàng dùng thêm một chút lực y sẽ lập tức toi mạng, y cũng cảm nhận được sự run rẩy nhè nhẹ từ đầu ngón tay Diệt Thiên truyền đến.

Diệt Thiên luôn lãnh tính như khối băng cũng sẽ bởi vì tức giận mà run rẩy sao? Thật sự là khó thể tưởng tượng nổi.

Lâm Cửu trợn tròn mắt nhìn Diệt Thiên, không chút sợ sệt, lúc này y sao có thể lùi bước? Y không biết vì sao Ngọc Nhi lại ở trên giường mình, thế nhưng lúc này là một người nam nhân y không thể để Diệt Thiên thưởng tổn một nữ nhân.

“Nàng là nữ nhân của ta.” Lâm Cửu nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của ma đầu, từng câu từng chữ nói, “Nếu như ngươi dám giết nàng, ta sẽ không để yên cho ngươi.”

“Ngươi không muốn sống nữa sao?” Thanh âm Diệt Thiên vẫn băng lãnh như trước, băng lãnh đến buốt cả óc, cho nên mới lộ ra hết tức giận không thể che giấu trong lòng Diệt Thiên, hắn muốn giết, hắn muốn giết tất cả mọi người.

Lâm Cửu nở nụ cười, cười đến mức y nhịn không được run lên bần bật: “Giết a, có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi a! Dù sao không phải ngươi luôn cảm thấy căm hận bất bình bởi vì kiếp trước ta đã đâm ngươi một đao sao? Tim ta ở đây, muốn báo thù thì cứ một đao đâm vào là được, dù sao ta cũng không muốn sống nữa, ngươi nghĩ rằng ta thích cái thế giới chó má này sao! Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý sống để ngày ngày nhìn thấy cái gương mặt khiến người ta ghét này của ngươi sao!”

“Dùng thêm chút lực nữa, tất cả mọi người đều thoải mái, ta chết rồi, ngươi khỏi cần hận nữa.” Lâm Cửu cười đưa tay tắm lấy bàn tay Diệt Thiên đặt trên cổ y, tấm chăn từ trên người nam nhân trượt xuống, lộ ra bờ vai và lồng ngực tràn đầy giấu vết ái muội tối qua Diệt Thiên lưu lại.

Ánh mắt lướt qua giấu răng trên cổ Lâm Cửu mà tối qua hắn lưu lại, Diệt Thiên từ từ buông lỏng tay ra, người nọ vẫn nhìn chằm chằm vào Diệt Thiên, đôi môi mím chặt, ánh mắt sắc bén như một con dao.

“Ta nói rồi, ta sẽ không giết ngươi.” Buông bàn tay ra chuyển qua đè lại vai nam nhân, Diệt Thiên dùng sức đẩy Lâm Cửu lên giường áp xuống, “Ngươi thích nữ nhân đó?”

Mái tóc ngân bạch, như sông ngân trên chín tầng trời rơi xuống bên mặt Lâm Cửu, Lâm Cửu cười cười: “Ta thích ai thì có quan hệ gì tới ngươi chứ? Đừng quên, ta cũng là một nam nhân, cho phép ngươi ngủ với ta, lại không cho ta ngủ với người khác? Ha ha, thực là nực cười, làm người không thể ích kỉ như thế.”

Lâm Cửu dần dần bình tĩnh lại, mặc kệ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, y dù sao vẫn không thể để Diệt Thiên làm điều xằng bậy, càng không thể tuyên bố y thích Ngọc Nhi, bằng không lấy máu ghen nói không nên lời của đại ma đầu, tính cách bá đạo, còn không xé nát Ngọc Nhi ra, y chỉ biết là Hỗn Độn Thanh Liên đã bị đánh xuống địa ngục rồi.

“A —— ngươi muốn ngủ với ai?” Rành rành là tiếng cười, nhưng trong mắt lại lộ rõ ra vài phần lạnh lẽo, Diệt Thiên có thể không tức giận sao? Tối hôm qua hắn vừa mới rời đi, Lâm Cửu lại lập tức cùng những người khác quấn lấy nhau ở trên giường.

Người hắn chạm qua, giường hắn chạm qua, tuyệt đối không cho phép bất kì một người nào vấy bẩn.

“Ta muốn ngủ với ai, ngươi sẽ để ta ngủ cùng?” Lâm Cửu cười suồng sã, lại suồng sã vươn tay cực kì ngả ngớn vỗ nhè nhẹ lên gương mặt Diệt Thiên, “Ta còn muốn trói chặt tay chân ngươi lại, muốn thượng thế nào thì thượng, muốn chơi thế nào thì chơi, để ngươi kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay!”

Diệt Thiên không nói gì, chỉ lấy tay sờ sờ cái trán Lâm Cửu.

“Làm cái gì!” Lâm Cửu xoay đầu đi, đại ma đầu này chẳng lẽ còn cho rằng y phát sốt sao?

“Xem ngươi có phải đã điên rồi hay không.” Diệt Thiên cũng không quay đầu lại, vung tay lên, cửa phòng “phanh” một tiếng liền đóng lại, cười với Lâm Cửu, nói: “Vậy ta liền thành toàn cho ngươi.”

“Ngươi…ngươi đừng xằng bậy! Không cho phép ngươi trói tay chân ta, Diệt Thiên tên cặn bã nhà ngươi! Biến thái!” Hai tay bị trói lên phía trên, hai đùi cũng bị tách xa nhau ra, Lâm Cửu giãy dụa nhưng không có bất kì biện pháp gì, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Diệt Thiên diện vô biểu tình gấp cẳng chân của y lại buộc cùng với bắp đùi, hai chân tách ra, thứ không nên lộ đều bại lộ ra hết.

Diệt Thiên mỉm cười nhìn biểu tình xấu hổ vạn phần của Lâm Cửu, tốt lắm, hắn sẽ thoả mãn nguyện vọng của Lâm Cửu, chẳng qua là vai chính thì có đổi chỗ chút mà thôi.

Hôm nay hắn sẽ để Lâm Cửu nếm thử cái gì gọi là kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, cái gì là muốn ngoạn thế nào thì ngoạn, muốn thượng thế nào thì thượng!

Ngọc Nhi không chết, nhưng có thể đoán được cô nương nọ tỉnh lại cũng đã bị doạ không nhỏ, đâu còn dám tiếp tục ở lại trong cung, Xích Long Nữ cho nàng một khoản tiền, cô nương gia liền xuất cung trở về quê nhà, khoản tiền đó cũng đủ để cho Ngọc Nhi sống nhàn hạ vô ưu vô lự suốt nửa đời còn lại, đương nhiên, đây là ý tứ của Lâm Cửu.

“Nàng tốt xấu gì cũng là nữ nhân đầu tiên của ta.” Tuy rằng căn bản Lâm Cửu không còn nhớ rõ một đêm trước y rốt cuộc có làm gì với Ngọc Nhi hay không, càng không biết tư vị làm nam nhân như thế nào, nhưng Lâm Cửu tin tưởng vững chắc, hôm nay y đã không còn là tiểu xử nam nữa.

“Vậy sao…”

Lâm Cửu nhìn về phía Xích Long Nữ, sao hôm nay nữ nhân này nhìn có vẻ không được yên lòng, thỉnh thoảng còn nhìn chằm chằm theo y một hồi.

“Đa tạ bệ hạ.” Lâm Cửu cũng chỉ có thể để Xích Long Nữ tống Ngọc Nhi xuất cung, chung quy không thể để nàng kia ở lại bên người mình, dù cho y nguyện ý, Ngọc Nhi cũng không dám ha, dẫu sao sắc mặt đại ma đầu thực sự là lãnh khiến người trực tiếp đóng băng luôn, thương cảm cho cô nương kia còn là vị thành niên đã mạc danh kì diệu lây dính với y.

Lâm Cửu áy náy, tuy nói thời đại này mười sáu tuổi là có thể làm mẹ của hài tử rồi, Lâm Cửu âm thầm nghĩ sau khi nữ tử mười tám tuổi có thể tính là thành niên.

Ai, mới không cẩn thận một chút đã thành tên biến thái ức hiếp tiểu cô nương vị thành niên rồi.

“Chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi.” Trong nháy mắt liền khôi phục lại thần thái ngày xưa, Xích Long Nữ vừa cười vừa nói với Lâm Cửu, “Lâm công tử mấy ngày nữa sẽ đi theo Thánh Giả rời khỏi Bắc Quốc rồi, không biết lúc nào mới có thể trở vể?”

Lúc nào trở về? Lâm Cửu muốn nói, y thực sự là khống muốn trở về nữa.

Lâm Cửu lắc đầu, nói: “Lúc nào trở về không phải là chuyện ta có thể quyết định, ngài đi tìm đại ma đầu mà hỏi, ha ha, hành động của ta mạng của ta, đều nằm trong tay của hắn.”

Xích Long Nữ cười cười, không nói thêm gì nữa.

“Lâm công tử, sao ngươi biết đêm đó nữ nhân ở cùng ngươi là Ngọc Nhi chứ?” Xích Long Nữ khẽ mỉm cười, đột nhiên hỏi Lâm Cửu một câu khiến Lâm Cửu có chút sững sờ.

Làm sao biết? Vậy mà cũng phải hỏi sao? Sáng sớm y tỉnh dậy liền thấy Ngọc Nhi xích loã nằm cùng một chỗ với y, ngoại trừ Ngọc Nhi thì còn có thể là ai.

“Bệ hạ hỏi câu này là…” Lâm Cửu cho rằng câu hỏi này của Xích Long Nữ, hỏi rất có chiều sâu.

Xích Long Nữ nhìn trái phải một chút, vẫy vẫy tay với Lâm Cửu ý bảo Lâm Cửu đến gần, Lâm Cửu do dự một lức mới tiến đến, chỉ nghe thấy Xích Long Nữ ghé vào tai y hạ thấp giọng nói: “Tối hôm qua nữ tử đồng sàng với ngươi không phải là Ngọc Nhi, mà là tỷ tỷ ta đây, lúc ra đi hãy nhớ trở về, nói không chừng chờ khi ngươi trở về, ngươi đã làm cha rồi.”

“Người…không phải người đang nói giỡn ta đó chứ?” Lâm Cửu lập tức trợn trừng mắt lên, như hoá thạch hồi tưởng lại những lời Xích Long Nữ vừa nói, tối hôm qua người cùng một chỗ với y không phải là Ngọc Nhi, mà là Xích Long Nữ?

“Ta giống như đang nói giỡn sao? Chẳng qua chỉ là «mượn giống» mà thôi.” Xích Long Nữ làm một động tác “hư”, nhìn Lâm Cửu vẻ mặt đang khiếp sợ nói, “Đừng lộ ra biểu tình kinh ngạc như vậy, nhỏ tiếng một chút, nếu như để Diệt Thiên biết, ngươi nghĩ rằng ta còn có thể sống sao? Tốt xấu gì ta cũng là nữ nhân đầu tiên của ngươi a!”

“Ngươi…ta…” Y cư nhiên bị người mượn giống, Lâm Cửu bị chuyện này doạ nói không ra lời, thế nhưng vì sao, vì sao Xích Long Nữ muốn mạo hiểm lớn như vậy để làm chuyện này?

Nếu không phải Lâm Cửu và Diệt Thiên mấy ngày nữa rời đi, Xích Long Nữ cũng sẽ không vội vội vàng vàng làm ra quyết định lớn mật như thế, bằng không thực sự không có cơ hội nữa.

Xích Long Nữ lấy Ngọc Nhi ra làm thế thân, chính là muốn xem thử thái độ của Diệt Thiên đối với Lâm Cửu rốt cuộc như thế nào, bây giờ nàng đã biết, như vậy là đủ rồi.

“Lâm công tử, ngươi cũng biết hoàng cung Bắc Quốc của ta có một loại dược lúc dùng nếu như giao hợp chắc chắc sẽ có thai, mà cũng lại nhất định là một nam hài.” Xích Long Nữ cúi đầu nhìn bụng mình, vừa cười vừa nói với Lâm Cửu còn đang ngốc lăng, “Bí mật này, mong Lâm công tử bảo mật, nếu không mẫu tử chúng ta có thể sẽ là một xác hai mạng.”

Lâm Cửu vội vã bịt kín miệng mình, quá tốt, nguyện vọng của y đã được người hoàn thành, y có “vợ”, lại còn thêm em bé.

Nhưng nếu để Diệt Thiên biết, Lâm Cửu quả thực không biết Diệt Thiên sẽ làm ra quyết định đáng sợ gì.

“Bệ hạ, phụ cận không có người chứ? Ngài phải biết rằng, ngài đây là đang lừa gạt đại ma đầu đó, tên kia thống hận nhất chính là người khác lừa gạt hắn, nếu để hắn biết người lừa hắn, người phải làm sao đây, con của ta…chúng ta phải làm thế nào!” Hạ thấp thanh âm, Lâm Cửu cười khổ nói: “Bệ hạ, trò đùa này đùa không được, không phải là người thực sự…”

“Thực sự.” Xích Long Nữ trả lời khẳng định khiến Lâm Cửu nửa vui nửa lo.

Vui chính là y có thể sẽ có một hài tử, lo chính là y còn chưa lo xong cho bản thân, chuyện sau này cũng đã định trước không thể do y định đoạt.

Lâm Cửu nhìn Xích Long Nữ một hồi lâu, y biết nữ nhân này không yêu y, y cũng biết Xích Long Nữ vì cái gì muốn “mượn giống” của y, nhưng y lại càng biết một chuyện.

“Ta sẽ không để hắn thương tổn chút nào đến các ngươi.”

Xích Long Nữ nở nụ cười, nàng biết hài tử trong bụng sau này chắc chắn sẽ trở thành chúa tể của thiên hạ.
Bình Luận (0)
Comment