Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 1009 - Chương 1009: Cơ Hội

Chương 1009: Cơ hội Chương 1009: Cơ hội

Tiểu Lý Nhi nghe lời này, đã trở nên có một chút lo lắng.

Mà gia chủ Tần gia nghe vậy thì khẽ biến sắc, dường như là từ trong lời nói, nghe ra được một chút ý tứ khác.

Vào lúc này, hắn trầm mặc thật lâu không nói, ai cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, qua một hồi lâu, hắn mới chậm rãi đứng thẳng người, nhìn lướt qua khuôn mặt của tiểu Lý Nhi, cái nhìn này cực nhanh, thậm chí còn khiến cho người ta khó mà phát giác, nhưng trong lúc nhìn thoáng qua, hắn đã đọc được hết biểu cảm trên khuôn mặt của tiểu Lý Nhi, sau đó trước mắt dường như hiện lên bóng dáng của một người khác, dần dần trùng lắp.

"Trong nhà có trưởng bối, tự nhiên nên nghe lời của trưởng bối, chuyện này cũng không có quan hệ với làm chủ!" Hắn nhẹ nhàng mở miệng, thần sắc vô cùng tự nhiên.

Tiểu Lý Nhi nghe câu nói này, sắc mặt đã có vẻ hơi tuyệt vọng.

Ngược lại là gia chủ Tần gia, sau khi có một chút dừng lại, tay áo đột nhiên hướng ra ngoài cuốn một cái, một cỗ pháp lực bàng bạc tuôn ra, trong chốc lát liền đi tới phía trước tảng đá, chỉ nghe ầm một tiếng, cỗ pháp lực ngập trời kia, thế mà trực tiếp bọc lại tảng đá cao hơn ba mươi trượng kia, sau đó kéo ra ngoài, đá vụn bay tán loạn, đại địa rung động, nhưng tảng đá kia lại không sứt mẻ một chút nào, bay thẳng đến bên cạnh hắn.

Ở phía sau hắn có người vội vàng lấy túi càn khôn ra, trực tiếp bỏ tảng đá kia vào trong túi, trực tiếp thu hồi.

Sau đó vị gia chủ Tần gia Tần Chiêu này mới lại thi lễ với Mạc Cửu Ca, nói: "Bất quá Kiếm Tiên đương thời chính miệng cầu hôn, phân lượng không cạn, Tần mỗ không dám đáp ứng, nhưng cũng không dám trực tiếp cự tuyệt, cho nên ta sẽ tạm thời nhận lấy sính lễ, mang về trong tộc, giao cho lão tổ tông xem xét!"

Nói đến chỗ này, hắn ngẩng đầu lên, chân thành nói: "Nhưng lão tổ tông có đáp ứng hay không, ai cũng không dám cam đoan!"

Nghe được lời này, Giáp công tử cùng với lão giả có khí tức phổ thông trên lưng cự quy, đều âm thầm gật đầu.

Ở dưới loại tình huống này, cũng chỉ có câu trả lời này là viên mãn.

Mạc Cửu Ca nghe hắn nói cũng tỏ vẻ thờ ơ, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Được!"

"Cái gì?" Ngược lại là Phương Quý nghe cái kết quả này, đã có một chút sửng sốt, hắn có một chút không hiểu nhìn Mạc Cửu Ca, khó có thể tin nói: "Như vậy là xong?"

Lúc đầu nhìn thấy sư tôn nhà mình khó mà có một lần uy phong như vậy, hắn nghĩ lần này coi như không thể trực tiếp đính hôn, cũng phải trực tiếp cướp cô dâu, nhưng lại không nghĩ tới, cuối cùng nói tới nói lui, lại là loại kết quả này, ngay cả câu trả lời chắc chắn cũng đều không có...

Mạc Cửu Ca dường như nhìn ra nghi ngờ ở trong lòng của Phương Quý, thấp giọng giải thích: "Tiểu nha đầu là nhất định phải trở về, nàng dù sao cũng là con cháu Tần gia, bây giờ chúng ta tạm thời là ngoại nhân, không thể nói gì nhiều, mà vận mệnh của nàng, càng không phải là chúng ta lúc này có thể chi phối, trừ phi, chúng ta thật sự có thể quét ngang toàn bộ Tần gia Đông Thổ, hoặc nói là toàn bộ thế gia Đông Thổ..."

"Cho nên, chuyện ta có thể làm lúc này, chính là lưu lại cho ngươi một chút cơ hội!" Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhìn thoáng qua tiểu Lý Nhi, nói: "Vô luận như thế nào, Tần gia không có đáp ứng, nhưng cũng không có cự tuyệt, bọn hắn chung quy cũng đã nhận phần sính lễ này, nha đầu này cũng liền có nhân quả với ngươi, ngày sau người trong tộc nàng muốn làm gì, liền phải cân nhắc đến phần nhân quả này, lúc đối đãi với nàng, cũng phải cân nhắc đến một chút quan hệ giữa nàng cùng với Thái Bạch Tông chúng ta, không còn không kiêng nể như trước..."

Phương Quý nghe cái hiểu cái không, vô thức nói: "Vậy sau này thì sao?"

Mạc Cửu Ca cười cười, nói: "Về sau có thể giúp nàng, chính là ngươi..."

Phương Quý đang muốn nói gì đó, tiểu Lý Nhi ở bên cạnh cũng đã nhẹ nhàng kéo hắn một chút, chỉ thấy tiểu Lý Nhi lúc này, thần sắc có vẻ hơi phức tạp, dường như có một chút mê mang, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cuối cùng cũng xuất hiện một chút tươi cười, nàng xoay người lại, nhẹ nhàng cúi chào thi lễ với Mạc Cửu Ca, nhỏ giọng nói: "Mạc tiên sinh, lần này ngài đã thật sự giúp ta rất nhiều, ta...tạ ơn ngài!"

"Nha đầu, đạo tâm của ngươi bất ổn!" Mạc Cửu Ca nhìn nàng, bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng nói.

Tiểu Lý Nhi cảm thấy nao nao, ngẩng đầu lên, có một chút không hiểu.

Mạc Cửu Ca thản nhiên nói: "Ngươi muốn chết, còn cầu sinh, muốn chạy trốn, lại sợ phản kháng, muốn khống chế vận mệnh, nhưng lại nhớ ân tình gia tộc, sợ hãi chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng lại để người khác kéo bản thân xuống vực sâu, như vậy, cuối cùng là vẫn không thể..."

Tiểu Lý Nhi bỗng nhiên nhẹ nhàng ngẩng đầu, con mắt ửng đỏ, thấp giọng nói: "Ta đã nhớ kỹ, tiên sinh!"

Nghe nàng nói đã nhớ kỹ, lại không phải nói là đã hiểu, Mạc Cửu Ca vẫn là khe khẽ thở dài.

"Sửu Ngư Nhi, cho tới bây giờ, ngươi dù sao cũng nên nói bí mật cho ta biết chứ?" Phương Quý ý thức được sự khác biệt, cũng không khỏi trở nên cực kì khẩn trương, nhỏ giọng hỏi tiểu Lý Nhi.

"Hiện tại vẫn không thể nói, hoặc là...chính ta cũng không phải rất rõ ràng!" Tiểu Lý Nhi quay đầu nhìn về hướng Phương Quý, con mắt còn đỏ, nhưng lại cười cười, nhỏ giọng nói: "Phương Quý ca ca, kỳ thật ta đã rất vui vẻ, lúc nhỏ ngươi dạy ta không thể ăn thua thiệt, cho nên hiện tại ta mới dám chạy đến đây, vốn cho rằng chỉ cần vui vẻ mấy ngày là được, không nghĩ tới đến lúc này, Mạc tiên sinh lại lưu cho ta một tia hi vọng...ta không muốn nói cho ngươi biết chuyện của ta, là bởi vì những chuyện này quá...quá tuyệt vọng, ta biết nếu ngươi biết những việc này, liền sẽ tới giúp ta, thế nhưng nếu làm như thế ngươi sẽ có khả năng..."

"Sự tình của chính ta, làm sao có thể để cho người khác gánh chịu..." Nàng nói, đã là không nhịn được lắc đầu: "Trong lòng ta sẽ rất áy náy!"

"Ngươi đang nói gì thế?" Phương Quý nghe được cảm thấy không hiểu: "Sự tình của mình để cho người khác gánh chịu, không phải là rất bình thường sao?"

"Cám ơn ngươi, Phương Quý ca ca, đi cùng với ngươi làm những việc này, luôn có cảm giác chơi rất vui..." Tiểu Lý Nhi để lại một câu nói, sau đó nhìn chằm chằm Phương Quý một chút, trên mặt lộ ra một chút ý cười, thân hình bay ngược.

Nàng đi đến bên người gia chủ Tần gia, sau đó cúi đầu, không nói một câu nào.

Mà người Tần gia trên lưng cự quy thấy thế, cũng không còn nói gì nữa, gia chủ Tần gia Tần Chiêu chắp tay với Mạc Cửu Ca, sau đó quay người lại, giữa thiên địa, mây trắng đột nhiên tụ họp tới tầng tầng, liền muốn che lấp con cự quy này.

Bất quá cũng đúng vào lúc này, thấy người Tần gia sắp rời đi, trong lòng Phương Quý bỗng nhiên trở nên hung ác.

Vừa rồi lời mà tiểu Lý Nhi nói, vẫn làm cho trong lòng của hắn có một chút không hiểu, nhưng vào lúc này, chợt có quyết định, hắn cười ha hả, đi về phía trước hai bước, lớn tiếng hô lên: "Lão nhạc phụ đi thong thả, nhất định phải chiếu cố tốt cô dâu nhỏ của ta..."

"Ha ha ha, chẳng mấy chốc ta sẽ đón nàng về..."

Gia chủ Tần gia Tần Chiêu ở trên lưng cự quy, thân hình bỗng nhiên run lên, cũng không biết là tức giận, hay là cười khẩy....

Ngược lại là tiểu Lý Nhi đưa lưng về phía Phương Quý, đưa tay che miệng lại, giống như là đang cười trộm.

Bình Luận (0)
Comment