"Ài, cứ đi như thế, quá vô tình!" Phương Quý ngồi xổm ở trên đám mây, nhìn đám mây của Tần gia dần dần biến mất ở phía xa, bất đắc dĩ than thở.
Trước kia tiểu Lý Nhi luôn ở bên cạnh, hắn ngược lại là cũng không có cảm giác đặc biệt gì, dù sao thì cũng có thể chơi đùa với nhau, nàng cũng không phiền phức, lúc này tiểu Lý Nhi lập tức rời đi, trong lòng hắn không hiểu sao lại có một chút trống rỗng.
"Rời đi, chỉ là vì tìm thời cơ thích hợp hơn để trở lại, cho nên không việc gì phải thương cảm!" Mạc Cửu Ca đứng ở bên cạnh Phương Quý, áo bào tung bay, khí chất xuất trần, giọng nói dường như cũng có vẻ hơi linh hoạt kỳ ảo.
"Vậy nếu như không thể trở lại thì sao?" Phương Quý tranh cãi theo bản năng, ngẩng đầu lên nhìn Mạc Cửu Ca.
Lúc này, nhìn Mạc Cửu Ca một lần nữa, đột nhiên cảm giác được hắn có khác biệt cực lớn so với trước kia, áo bào trắng vẫn là áo bào trắng trước kia, lúc Mạc Cửu Ca từ bên trong Thái Bạch Tông đi ra ngoài, ngay từ đầu đã cẩn thận từng li từng tí, không để cho áo bào dính một chút bụi nào, về sau ở trên đường đi lại uống rượu, khiến cho áo bào nhăn nhăn nhúm nhúm, lại về sau sắp tới gần Dao Trì Quốc, hắn lại dùng kiếm hoả rửa sạch áo bào, khiến cho nó không nhuốm bụi trần, nhưng lại chưa có một khắc nào trắng loá mắt, mang theo cảm giác không chân thật như bây giờ.
Nó thậm chí còn khiến cho Mạc Cửu Ca có vẻ hơi lạc nhịp với thế giới này.
"Nếu không trở lại được, vậy thì người hãy đưa nàng trở về!" Mạc Cửu Ca nhìn về phía Phương Quý, cười nói: "Nhớ kỹ lời này, đối với ta mà nói cũng rất quan trọng!"
"Ngài nhìn ngài đi, coi chuyện của ta còn trọng yếu hơn sự tình của mình!" Phương Quý nhếch miệng, lắc đầu, lại không nhịn được bật cười, nói: "Mặc dù ngài giúp ta tìm một cô vợ, cũng chưa từng hỏi ta có đồng ý hay không, nhưng không sao, ta sẽ tha thứ cho ngài, dù sao thì ta cũng đã lớn, tu vi đã đạt đến Kim Đan, không thành thân thì sẽ già mất, Sửu Ngư Nhi mặc dù hơi xấu xí một chút, hơi vụng về ngốc ngếch một chút, nhưng vẫn rất không tệ, miễn miễn cưỡng cưỡng xem như có thể xứng với ta..."
"Dù sao thì Hồng Bảo Nhi cũng đã chạy với Đại Tráng..." Lắc đầu, hắn thở dài: "Điều đáng tiếc duy nhất chính là Hoa tỷ, không biết nàng nghe nói ta đính hôn cùng với người khác sẽ thương tâm cỡ nào..."
Hắn mơ hồ thở dài, cảm thấy mình cũng là người từng trải trong tình cảm.
Người a, luôn luôn không cẩn thận liền trưởng thành.
Nhìn Phương Quý nói chuyện lải nhải ở nơi đó, trong tay dường như lại nhiều hơn một vò rượu, có một chút giống mình trước kia, Mạc Cửu Ca cũng cảm thấy có một chút buồn cười, nhịn không được nhắc nhở hắn: "Bây giờ ngươi còn chưa được tính là đính hôn, lão thần tiên Đông Thổ sẽ có khả năng cự tuyệt!"
"Bọn hắn nghĩ hay thật!" Phương Quý hừ hừ hai tiếng, nói: "Phàm là đại gia tộc nào từ hôn cũng không có kết cục tốt, ngại bần yêu giàu, vì tư lợi, như vậy sẽ nhất định gặp xui xẻo, mà người bị từ hôn, chắc chắn sẽ trở nên rất lợi hại, tu hành khẳng định sẽ xuôi gió xuôi nước, ông trời cũng đều hỗ trợ, nhiều thì mười năm ít thì ba năm, nhất định sẽ đánh tới của của đối phương, ra sức đánh một trận lão gia cùng với tiểu thư nhà giàu lòng dạ hiểm độc kia!"
Mạc Cửu Ca cười nói: "Vậy còn ngươi?"
Phương Quý cười hắc hắc hai tiếng, nói: "Ta sẽ không cho bọn hắn cơ hội từ hôn!"
"Như vậy mới tốt!" Mạc Cửu Ca cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía xa, nói: "Ta cũng nên đi!"
Lúc này hư không vắng vẻ, các tiên môn Bắc Vực cùng với tu sĩ chư quốc Viễn Châu còn chưa tỉnh lại từ trong sự kinh hoàng, bốn phía hư không lúc này, cũng đều đã trở nên vạn dặm không mây, yên tĩnh sáng sủa, nhưng Mạc Cửu Ca vừa ngẩng đầu lên nhìn, lại chỉ thấy ở đằng sau sự yên tĩnh vô biên kia, dường như có vô tận nhân quả tụ tập, đang dần dần tuôn ra, hội tụ về phía nơi đây.
"Ta biết ngài muốn đi, cho nên ngài hãy nói cho ta một chút, hiện tại ta có thể làm gì?" Phương Quý bỗng nhiên trở nên chăm chú, nhìn Mạc Cửu Ca hỏi.
Mạc Cửu Ca nghe lời này, dường như có một chút ngoài ý muốn, chăm chú nhìn Phương Quý, hỏi: "Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Bởi vì ta nhìn ra được trong lòng các ngươi đều có việc!" Phương Quý vào lúc này, thế mà cũng lộ ra biểu lộ đứng đắn lạ thường, chăm chú nhìn Mạc Cửu Ca nói: "Tông chủ sư bá đột nhiên trở thành danh nhân, rất nhiều ánh mắt trong Bắc Vực đều đang dõi theo tông chủ, ta biết áp lực của tông chủ kỳ thật rất lớn, ngài thì đột nhiên trở thành Bắc Vực Kiếm Tiên, nhưng lại bị buộc phải rời đi, cho nên ta biết áp lực của ngài cũng rất lớn, Sửu Ngư Nhi ngoan ngoãn đi theo người trong nhà, thế nhưng trước khi đi nàng đã khóc, ta biết áp lực của nàng cũng rất lớn, ngoài ra, còn có A Khổ sư huynh, còn có Hắc Sơn Đại Tôn, còn có lão thôn trưởng..."
Hắn nói, gãi gãi lỗ tai, thở dài một tiếng, nói: "Các ngươi đều hoặc là sợ sệt, hoặc là tránh né, hoặc là ẩn nhẫn chuẩn bị muốn làm một vố lớn, ta kỳ thật không quá ưa thích những việc này, nhưng không có nghĩa là ta không hiểu..."
Nói xong hắn khoanh tay, nói: "Cho nên hãy nói cho ta biết, ta có thể làm gì để giúp các ngươi!"
Mạc Cửu Ca nhìn Phương Quý lúc này có vẻ hơi dương dương đắc ý, phảng phất như bản thân rất không tầm thường, không thể không nở nụ cười, bất quá sau khi cười xong, hắn cũng trở nên chăm chú, cúi đầu nhìn Phương Quý, nhìn cực kỳ lâu.
Sau đó hắn bỗng nhiên nói: "Đồ nhi, ta kỳ thật không nhìn thấu được ngươi!"
Phương Quý giật mình, có một chút ngượng ngùng nói: "Trưởng thành rồi, dù sao cũng phải có một chút lòng dạ..."
"Ngươi một chút lòng dạ cũng không có!" Mạc Cửu Ca ngắt lời hắn, nói: "Nhưng trên người ngươi lại giống như là có đại nhân quả!"
Phương Quý có vẻ hơi xấu hổ: "Ngài nói như vậy thì sẽ không có cách nào trò chuyện tốt..."
Mạc Cửu Ca cười cười, nói: "Sư huynh nhìn không thấu ngươi, cho nên mới nghĩ biện pháp gặp người sau lưng ngươi một chút, bất quá ta cảm thấy, sau khi hắn gặp được, có lẽ vẫn không biết, nhưng hắn đã yên tâm, mà ta nhìn không thấu ngươi, nhưng từ trước tới giờ cũng không lo lắng, bởi vì ta biết, ngươi mặc dù hơi đần, hơi hư hỏng, hơi không đáng tin cậy, vào một số thời khắc còn làm cho người ta đau đầu, cảm thấy nên trực tiếp đánh chết thì tốt hơn..."
Khuôn mặt của Phương Quý đã sắp âm trầm chảy ra nước.
Cũng may là lúc này Mạc Cửu Ca cũng đã xoay chuyển lời nói: "Nhưng dù sao vẫn là một đứa nhỏ tốt!"
Phương Quý trừng Mạc Cửu Ca một cái, không chịu lên tiếng, hắn cảm thấy Mạc Cửu Ca nói như vậy, là đang cố ý tổn hại chính mình.
"Ngươi gọi ta một tiếng sư phụ, cho nên ta vẫn một mực đang nghĩ nên làm như thế nào mới có thể không phụ xưng hô của ngươi!" Mạc Cửu Ca cười cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Cho nên lúc này ngươi nghiêm túc hỏi ta, ta cũng sẽ nghiêm túc trả lời, mỗi một người đều có con đường khác nhau, sư huynh có con đường của sư huynh, ta cũng có con đường của ta, coi như là tiểu nha đầu kia, nàng cũng đã bị đẩy đi lên một con đường không rõ tiền đồ."