Mà thanh âm của Dao tiên tử thì chợt trở nên lãnh đạm: "Cũng chính là bởi vì ngươi làm việc ổn thỏa, cho nên trong mấy ngày Dao Trì Quốc chúng ta gặp ma họa, sớm chiều khó đảm bảo, ngươi cùng với chư quốc Viễn Châu, lại hoàn toàn không có động tĩnh, đợi cho đại loạn được giải trừ, tất cả tiên môn Bắc Vực đều tới, các ngươi liền cũng xuất hiện rất đúng thời điểm, hơn nữa vừa xuất hiện liền cảm thấy người khác bất ổn, lộ ra bộ dáng rất là để ý đến an nguy của Dao Trì Quốc chúng ta..."
"Chuyện này..." Vị tu sĩ Thần Liễu Quốc kia nghe vậy liền giật mình, nhíu mày, nửa ngày mới ôn nhu nói: "Gặp ma họa cũng không chỉ có Dao Trì Quốc, Thần Liễu Quốc chúng ta cũng đồng dạng có Quỷ Thần xâm phạm biên giới, trong mấy ngày nay, ta đồng dạng cũng là vội vàng bài binh bố trận, chém Ma Thần, trị ma ôn, đợi cho thế cục hơi ổn, liền lập tức thuyết phục năm nước Viễn Châu, hội quân chạy tới Dao Trì Quốc cứu viện, không dám trễ nải một chút nào..."
Nói xong hơi chần chờ, lại nói: "Nếu ngươi không tin, có thể đi hỏi..."
"Ta không cần phải đi hỏi!" Dao tiên tử bình tĩnh ngắt lời hắn, nói: "Ta hiểu rõ ngươi, từ trước đến nay làm việc một giọt nước cũng không lọt, cực kỳ chu toàn, cho nên trước khi ngươi đến, cũng khẳng định đã làm tốt an bài, nghĩ được lý do, cho dù ta có hỏi, cũng không có khả năng tìm ra nửa điểm sai sót..."
Nghe lời này, sắc mặt của vị tu sĩ Thần Liễu Quốc kia đã rất khó coi, nửa ngày sau mới hỏi: "Lời ấy của nàng là có ý gì?"
"Không có ý gì cả!" Dao tiên tử trầm mặc một hồi, mới khẽ thở dài một tiếng, nói: "Ta chỉ là có một chút không hiểu, trước kia ta cho rằng ngươi cực kỳ khéo léo, xử sự chu toàn, cũng cảm thấy ở trong giới tu hành hung hiểm trùng điệp như vậy, duy chỉ có bực nhân tài như ngươi mới có thể đặt vững bước chân, mới có thể thành sự...thậm chí cho tới bây giờ, ta cũng đều cảm thấy như vậy, nhân tài như ngươi có thể xu cát tị hung, mới có thể đạt được ích lợi trong loạn cục..."
Nàng nói tới đây, khẽ trầm mặc một chút, thanh âm trở nên có một chút lãnh đạm: "Nhưng ta cũng không biết vì cái gì, tuy ta rất tán đồng người như ngươi và cách làm việc của ngươi, nhưng sau khi ta nhìn thấy ngươi vừa xuất hiện liền dùng ngôn ngữ để chống lại hắn, dùng sự tình ma ôn để chất vấn hắn, luôn luôn đứng ở góc độ đại nghĩa, bày ra bộ dáng chính mình vĩnh viễn cũng sẽ không sai, ta liền bỗng nhiên cảm thấy...chán ghét!"
Tu sĩ Thần Liễu Quốc nghe vậy, sắc mặt đã khẽ biến.
Mà Dao tiên tử vẫn còn đang thờ ơ nói: "Hắn là Kiếm Tiên trên trời, ngươi chỉ là chim cút dưới đất, ta nhìn thấy ngươi hỏi hắn những lời kia nhưng hắn lại không để ý tới ngươi, ta cũng nhìn thấy đệ tử của ngươi bị người thế gia Đông Thổ chém ở trước mặt ngươi, nhưng ngươi lại không dám nói câu nào, sau đó ta liền bỗng nhiên biết được, ngươi làm việc có lẽ là rất ổn thỏa, nhưng ngươi vĩnh viễn cũng không có khả năng nói cười ở trước mặt thế gia Đông Thổ giống như hắn..."
"Ta thậm chí..." Nàng chần chờ, chậm rãi mở miệng nói: "Ta thậm chí còn cảm thấy lúc đó ngươi tìm cách để thể hiện sự hiện diện của mình thật nực cười..."
"Bây giờ ngươi nói những lời này là có ý gì?" Vị tu sĩ Thần Liễu Quốc kia nghe những lời này, trên mặt rốt cục không thể che giấu được sự tức giận, trầm giọng quát: "Trước đây người ghét bỏ hắn không đáng tin chính là ngươi, bây giờ chê ta ổn thỏa cũng là ngươi, chẳng lẽ bây giờ ngươi thấy được hắn thành tựu cảnh giới Kiếm Tiên, liền lại động tâm?"
Nói xong tay áo đã cuốn một cái, quát khẽ nói: "Bây giờ ngươi hẳn là muốn đoạn nghĩa với ta, sau đó đi tìm hắn?"
"Ta không có khả năng đi tìm hắn, vĩnh viễn cũng không thể nào..." Dao tiên tử nói, bỗng nhiên có vẻ hơi mỏi mệt, thấp giọng nói: "Hắn bởi vì ta ngộ ra được hai kiếm rưỡi, nguyên lai là thật, chỉ tiếc là, sau khi kiếm thứ ba của hắn xuất thế, lại không phải là vì ta, kỳ thật ta biết trong lòng hắn còn có lưu luyến, nhưng hắn thà dành sự lưu luyến đó cho hai đứa nhỏ ở bên cạnh hắn, cũng không có thử nhìn về phía ta một lần, ta liền biết..."
Nàng qua thật lâu mới trầm thấp thở dài một tiếng: "Người tu kiếm luôn luôn tàn nhẫn như vậy, nói một tiếng quên, liền thật sự không còn nhớ mong..."
Tu sĩ Thần Liễu Quốc nhíu mày, dường như cũng có một chút không hiểu tại sao Dao tiên tử lại nói như vậy, một lát sau, mới khôi phục sự bình tĩnh trên mặt, ôn nhu nói: "Nếu ngươi cũng đã hiểu rõ những điều này, vậy thì cần gì lại phải nghĩ lung tung, có lẽ hiện tại..."
Dao tiên tử bỗng nhiên nói: "Hiện tại ngươi cũng nên đi!"
Tu sĩ Thần Liễu Quốc ngơ ngẩn, thất thanh nói: "Cái gì?"
Dao tiên tử lạnh nhạt nói: "Ngươi đi đi, từ đây cũng không cần gặp nhau!"
Tu sĩ Thần Liễu Quốc giận tím mặt, quát lên: "Ngươi lại đang nổi điên gì thế?"
"Ta không có nổi điên!" Dao tiên tử thản nhiên nói: "Ta chỉ là chướng mắt ngươi mà thôi..."
Vị tu sĩ Thần Liễu Quốc kia rõ ràng đã bị choáng váng, thân thể cũng đều giống như đang phát run: "Ngươi...ngươi..."
"Ta đã nhìn thấy Tiên Hạc trên trời, làm sao lại có thể nhìn chim cút trên mặt đất?" Dao tiên tử nói rất nhẹ nhàng, cũng rất tự nhiên, đột nhiên cười tự giễu, nói: "Ta thậm chí còn cảm thấy hắn trước kia vẫn rất tốt, mặc dù ta không tin lời nói không cần tu hành cũng có tu vi cao tuyệt kia của hắn, nhưng ta cũng có một điểm chưa bao giờ hoài nghi, nếu như ta gặp nguy nan, hắn sẽ nhất định là người cầm kiếm tới đầu tiên, nếu hắn chưa chết, liền vĩnh viễn cũng không để Quỷ Thần làm tổn thương ta!"
"Ngươi...ngươi chính là người điên..." Bàn tay của vị tu sĩ Thần Liễu Quốc kia cũng đều trở nên run rẩy, dường như đã không biết nên nói gì.
"Đúng, ta là người điên!" Dao tiên tử bỗng nhiên bật cười: "Không phải vậy thì ta làm sao lại chia lìa với Kiếm Tiên ở trên bầu trời..."
Tu sĩ Thần Liễu Quốc nghiến chặt răng, giống như là phẫn nộ tới cực điểm.
"Thật thú vị, hắc hắc hắc..." Ngược lại là Phương Quý trốn ở chỗ tối nghe lén, bỗng nhiên lập tức không còn hứng thú muốn đánh người, hắn càng nghe lén càng vui vẻ, trong lòng cảm thấy một trận thống khoái, nhìn bọn hắn cãi nhau thành như thế này, hắn lại cảm thấy so với đánh bọn hắn một trận càng thống khoái hơn, không nhịn được suy nhĩ, nếu như Mạc lão cửu biết được chuyện này có lẽ sẽ rất cao hứng, bất quá ngẫm lại, lại cảm thấy Mạc lão cửu hẳn là đã không thèm để ý đến chuyện này.
"Có phải hay không cảm thấy bọn hắn rất buồn cười?" Cũng đúng vào lúc này, ở bên người bỗng nhiên có một thanh âm chậm rãi truyền tới.
Thanh âm kia vô cùng đột ngột, lại giống như là vang lên ở bên tai.
Phương Quý kinh hãi, vội vã quay đầu lại, liền nhìn thấy ở phía sau mình hơn một trượng, thế mà có một người xuất hiện, người kia thoạt nhìn như là nữ tử, mặc một chiếc áo bào trắng kỳ dị trên người, ngay cả giày cũng là màu trắng, mặt trắng như là không có một chút huyết sắc, nhưng lại rất đẹp, vừa nhìn liền cảm nhận được một loại mỹ cảm quỷ dị rất có lực trùng kích.